Bàn tay kia vừa chạm tới, thân thể của cô liên run lên nhè nhẹ. Đôi lông mi như cánh bướm khẽ lung lay nhưng lại không dám mở ra, hái má đỏ ửng như trái dâu tươi mọng nước đầy cuốn hút.
Môi mỏng khẽ câu lên, phản ứng của thân thể cô rất hợp ý anh. Không có một chút kinh nghiệm câu dẫn nào, ngoan ngoãn như một con mèo con, tùy ý để mặc cho anh làm bậy. Môi lưỡi điêu luyện linh hoạt dần dứt ra.
Lâm Nhã Tịnh như một người đi trong mộng cảnh, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, tròng mắt trong suốt bị bao bọc bởi một màn nước mỏng, muốn trực chờ rơi xuống. Biểu thị sự uất ức cùng đáng thương vì bị anh khi dễ.
Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu, liếm nhẹ vùng da sau tai cô.
Quả nhiên, ngay sau đó, cả người cô liền rụt lại, né tránh. Bàn tay xấu xa kia vô cùng phối hợp dân đưa lên trên, bao trùm lấy quả đào căng tròn.
"Ưm... Dạ Trạch.." - Lâm Nhã Tịnh rụt rè lên tiếng, nhưng âm thanh phát ra kiêu mị mềm mại gợi tình đến mức khiến cô kinh ngạc, lập tức im bật, ra sức cần môi.
Cô không nghĩ bản thân mình lại giống như cô gái trong phim đen kia, từ trong miệng phát ra những từ ngữ xấu hổ.
"Tịnh nhí, ngoan, kêu lên" - Âm thanh dẫn dụ mê hoặc, lại mang theo tia dịu dàng hiếm có, khiến cô chỉ muốn u mê nghe theo anh. Chiếc áo nhỏ của cô bị vén lên cao, hai tay bị ai đó cố định, khiến cho cô không tài nào nhúc nhích, chỉ có thế lên tiếng cầu xin.
" Dạ Trạch...chúng ta...lên phòng...ưm' - Lâm Nhã Tịnh vốn dĩ muốn lấy hết dũng khí, muốn nói với anh đừng làm ở chỗ này.
Nơi này là phòng khách, cô không nghĩ sau này, tiếp khách ở đây, trong lòng luôn ám ảnh ngày hôm nay. Nhưng là cô còn chưa nói hết câu, chiếc lưỡi ấm nóng kia lại đang đảo vòng chơi đùa với nụ hoa xinh đẹp. Xúc cảm lạ lãm truyền đến, mọi tế bào thần kinh như bị tê liệt. Bản thân hiện tại như đang lơ lửng trên chín tầng mây.
Âu Dương Dạ Trạch nắm lấy hai cổ tay cô, đưa ra sau lưng, tư thế này lại buộc cô phải rốn ngực, vô tình đẩy nụ hoa kia vào sâu trong miệng anh.
Lâm Nhã Tịnh bất ngờ "a" lên một tiếng.
Thân thể có chút mềm ra, hai chân run run, toàn thân đều dựa vào người anh đế chống đỡ.
Âu Dương Dạ Trạch ôm lấy cô, vòng tay bế cô lên, đi đến ghế sofa, nhẹ nhàng thả xuống.
Lâm Nhã Tịnh đặt tay lên ngực anh, lắp bắp nói: " Dạ Trạch, lên phòng...được không, ở đây là phòng khách, sẽ có người...ưm..anh"
Cô còn chưa nói hết câu, vùng da nhạy cảm hồng nhuận kia bị Âu Dương Dạ Trạch cản một cái. Cả người cô lập tức run lên, không thể nói thêm một câu nào tiếp theo.
Cô thật sự rất muốn chửi người, nhưng lời phát ra lại không biết nên chửi thế nào, sau cùng cũng chỉ có thể túng quân mắng: "Xấu xa"
Bên tai liên vang lên tiếng cười trầm thấp.
"Xấu xa như vậy, em thích không? Hửm" - Giọng nói trầm thấp giống như mang theo chú ngữ câu hồn đoạt phách, khiến tim cô theo từng câu nói kia mà đập mạnh liên hồi.
Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn lên gương mặt góc cảnh, ngũ quan hoàn mĩ mang theo sự tà mị, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đen thâm nhuộm một tầng hơi thở tình dục, quyến rũ đến mức khiến cô nhìn đến say mê. Vài giây sau, cô liền lấy hai tay che lấy mặt mình.
Giọng nói be bé lọt qua từng kẽ tay truyền đến: "Không thích"
"Không thích? Hửm?" - Âm giọng nâng cao ấn chứa một tia cảnh cáo. Lâm Nhã Tịnh có lẽ được chiều mà sinh hư, công khai đối đầu với anh.
"Không thích"
Chỉ là âm thanh lần này lại nhỏ hơn lần trước, không nghe kỹ còn không biết là cô đang nói... Nhưng Âu Dương Dạ Trạch lại vừa vặn nghe ra rất rõ ràng.
"Tịnh nhị, bé ngoan không nên nói dối”
Lâm Nhã Tịnh còn chưa kịp phản ứng với lời nói kia, chiếc quần nhỏ đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay luồn vào bên trong. Đây là khu vực bí mật, đặc biệt nhạy cảm của cô, chưa từng có người nào chạm vào.
Lâm Nhã Tịnh có chút hoảng, gọi tên anh: " Dạ Trạch, đừng mà...ưm..Dạ.. Trạ..ch"
Nhưng tất cả đã muộn, ngón tay thon dài kia đang càn rỡ khám