Lần đầu ra mắt gia đình nhà chồng, trên tay cũng không có một món quà, còn chưa có chuẩn bị tinh thân, mặt cũng chưa có tỉ mỉ mà trang điểm...
Cô nghĩ mình sắp chết rất thảm rồi.
" Dạ Trạch...em không vô có được không? Em đợi anh ở đây nhé?" - Sắc mặt Lâm Nhã Tịnh như sắp lâm vào một cuộc đại chiến, trắng bệch không còn một chút máu nào. Hai mắt mang theo ý khấn cầu mà nhìn anh.
Âu Dương Dạ Trạch không đáp lời. Lúc này bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông, toàn thân một bộ quần áo tây trang chỉnh tề cúi người, cung kinh mở cửa xe cho cô và Âu Dương Dạ Trạch.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Âu Dương Dạ Trạch tao nhã mà bước xuống, sau đó đi vòng qua bên phía cô, ánh mắt đen thắm nhìn cô giống như đang chờ đợi.
Xem ra, việc này không thể thương lượng...
Lâm Nhã Tịnh liếm liếm môi, thấp thỏm bước xuống xe. Cỏ vừa bước ra, Âu Dương Dạ Trạch liền vòng tay qua eo cô, tựa như một thói quen, ôm cô đi đến cửa, vừa đi vừa nhẹ cúi đầu thì thâm bên tai: "Không cần sợ đắc tội ai. Tôi chống lưng cho em.”
Lâm Nhã Tịnh theo bản năng ngước mắt nhìn anh. Chỉ thấy anh không nhìn cô nữa, đôi mắt hẹp dài thản nhiên nhìn về phía trước.
Cỏ cúi đầu, nhịn không được, đôi môi từ từ giãn ra, vẽ lên một nụ cười.
"Trạch, anh đến rồi sao?" - Bên trong vang lên âm thanh của một cô gái rất quen thuộc.
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua, là Tô Từ. Người ngồi bên cạnh Tô Từ là Âu Dương phu nhân.
Như vậy là hai người bọn họ đi cùng nhau từ sáng đến bảy giờ?
Âu Dương phu nhân chậm rãi đặt xuống chung trà đang uống, cũng không nhìn Âu Dương Dạ Trạch một cái mà lên tiếng: "Đến rồi? Tư Phàm đâu?"
Âu Dương Dạ Trạch không trả lời bà, giống như hoàn toàn coi bà là không khí, dẫn Lâm Nhã Tịnh đi đến ghế, tự nhiên mà ngồi xuống.
Âu Dương phu nhân sắc mặt cũng không thay đổi, dường như cũng biết trước được điều này.
"Món canh hôm qua, ăn ngon chứ? Mẹ đã phải kêu nhà bếp hầm thật lâu." - Âu Dương phu nhân vây tay gọi Tô Từ ngồi xuống bên cạnh mình. Vô tình câu nói kia lại không biết đang hỏi ai.
"Rất tốt. Cho nên hôm nay, tôi đến để đáp lễ." - Âu Dương Dạ Trạch cầm lên chiếc điện thoại, ngón tay thon dài nhấn vài cái trên màn hình. Chiếc điện thoại của Âu Dương phu nhân lập tức reo lên hai tiếng.
Âu Dương phu nhân bình tĩnh cầm lên chiếc điện thoại, vừa nhìn, sắc mặt liên biến đổi. Là hình ảnh người dưới trướng của bà, toàn bộ đều chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Lâm Nhã Tịnh nhìn bà, lại nhìn phong thái bình thản của Âu Dương Dạ Trạch, không biết răng đã xảy ra chuyện gì.
"Có thể làm đến mức này, xem ra chúng ta cần nói chuyện." - Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên vang lên trong phòng.
Lâm Nhã Tịnh giật bắn mình, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Trước mắt là một người đàn ông trung niên, nét mặt già dặn, trên tay cầm lấy một cây gậy bằng gỗ tinh xảo, chống lên mặt sàn nhà láng bóng, từ từ bước xuống cầu thang.
Tác phong kia rất giống với Âu Dương Dạ Trạch, chỉ có điều Âu Dương Dạ Trạch mang lại khí thế áp bức làm cho người khác đứng ngồi không yên. Còn ông đem lại cảm giác bị đè nén, tứ phía như có ai đang theo dõi nhất cử nhất động, khiến tất cả thần kinh của cô cũng căng ra.
Có lẽ đây là cha của Âu Dương Dạ Trạch - Âu Dương lão gia.
Lâm Nhã Tịnh đứng lên, thẳng tắp cúi người chào, chờ khi ông ngồi xuống, Lâm Nhã Tĩnh và Âu Dương Dạ Trạch vô tình lại chọn chiếc ghế ở đối diện ông. Ánh mắt cô vẫn luôn luôn chạm đất, không dám ngẩng đầu.
"Cô là Lâm tiếu thư đứng không?" - Âu Dương lão gia nhìn cô mà hỏi.
"Vâng ạ' - Vừa nghe thấy tiếng nói kia đứt, Lâm Nhã Tịnh không đám chậm trễ một giây nào, lập tức lên tiếng trả lời.
"Dịu dàng xinh đẹp động lòng người. Anh hùng quả nhiên khó qua ải mỹ nhân." - Ông vừa nói vừa cười giống như đây chỉ là một câu nói đùa hài hước đơn giản.
Lâm Nhã Tịnh đương nhiên không dám nói