Vật Cưng Của Cửu Gia

 Dạ Trạch, em hứa với anh


trước sau

"Có thể" - Môi bạc nhanh chóng thốt lên hai tiếng nhẹ tựa lông hồng.

"Nếu như...hả?" - Lâm Nhã Tịnh cứ mặc định trong đầu rằng anh sẽ từ chối, trong đầu còn chuẩn bị lời nói thuyết phục, không nghĩ đến anh sẽ dễ dàng đồng ý nhanh như vậy.

"Lời khấn cầu không phải nên thể hiện thành ý sao?" - Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua cái nét mặt ngơ ngác, khẽ cong môi cười.

Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu, đang suy nghĩ ý nghĩa đằng sau câu nói này, lại thấy Âu Dương Dạ Trạch vươn lưỡi ẩm ướt chậm rãi liếm nhẹ môi, đôi mắt hoa đào liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Hành động đó mang theo bao nhiêu câu dẫn quyến rũ liền có bấy nhiêu. Hai mặt cô bối rối ngượng ngùng nhìn xuống.

Âu Dương Dạ Trạch vẫn như cũ, không hề thúc giục cô.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, sau một lúc lại ngẩng đầu lén nhìn anh một cái. Thừa đạp xe dừng lại vì đèn đỏ, cô nhanh chóng chồm người qua, đặt trên môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Sau lập tức trở về ngồi ngay ngắn.

Âu Dương Dạ Trạch nghiêng đầu, đôi mày kiếm nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng mà lên tiếng: "Không đủ”

Lâm Nhã Tịnh xấu hổ đến mức hai mắt nhắm chặt, lại mím môi, một lần nữa hôn lên môi anh. Nụ hôn này vụng về lại nhanh như tia chớp, không khác lần trước là bao nhiêu.

Âu Dương Dạ Trạch lại liếm môi mỏng, như thế muốn lưu lại mùi vị dâu tây mềm mỏng đó. Sau cùng vẫn thốt ra một câu: "Vẫn không đủ”

Lâm Nhã Tịnh ôm hai má nóng bừng của mình, nhẹ giọng mảng: "Anh đừng được chân lên đằng đầu...”

Lâm Nhã Tịnh vẫn chưa nói hết câu, Âu Dương Dạ Trạch đã vươn tay, nắm lấy cằm cô, ấn định chiếm đoạt khung thành trên đôi môi phấn nộn mềm mại.

Chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng bao vây hết tất cả ngõ ngách, từ từ chậm rãi luồn qua hàm răng nhỏ nhăn tiến vào bên trong, khẽ khàng quấn lấy, lại tham lam hút trọn mùi vị thanh ngọt thơm mát.

Lâm Nhã Tịnh cảm thấy bản thân như đi lạc vào trong một thế giới trên mây, hư hư thật thật, thế giới đảo lộn, triền miên khó đứt. Không khí ngày một nóng lên, cô chỉ muốn ngất đi.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Âu Dương Dạ Trạch mới rời khỏi môi cô.

"Thở nào' - Đến khi bên tai truyền đến âm thanh dịu dàng, cô mới vô thức há miệng làm theo. Không khí lúc này mới chợt ùa vào, tràn ngập vào trong khoang miệng, cô mới giật mình phát hiện ra vậy mà từ nãy đến giờ, cô lại tự nín thở....

Tình huống như thế này thật sự làm cho người khác cực kỳ xấu hổ.

Ngay lúc hai mắt đang muốn hoa lên đến cuống cuồng lúng túng, người bên cạnh lại truyền đến tiếng cười trầm thấp thích thú.

"Anh...anh mau lái xe đi" - Nói xong mới chợt phát hiện cô vừa lên giọng sai khiến anh làm việc...

Lâm Nhã Tịnh rụt rè lén đưa mắt nhìn anh một cái, không thấy dấu hiệu anh tức giận mới thở ra một hơi.

Âu Dương Dạ Trạch lại vừa vặn bắt được ánh mắt này.

"Sau này phải lấy lòng như vậy biết không?”

Lâm Nhã Tịnh đương nhiên không có mặt dày để đáp lại trong trường hợp như thế này rồi, đành đánh trống lảng sang một chuyện khác: "Cái đó, ừm...như vậy, việc em là nội gián phải thanh minh như thế nào đây?”

Âu Dương Dạ Trạch bật cười khẽ, dụng túng cho cô giở trò, vừa đánh tay lái vừa thong thả đáp lời: "Không cần thanh minh, mục đích của bọn họ chỉ để nhử mồi. Đạt được mục đích tự nhiên những chuyện này đều sẽ không

cánh mà bay. Hơn nữa, con sói đầu đàn biết được đuôi mình bị người khác nằm trong tay, tự nhiên cũng sẽ yên tĩnh"

Chuyện nội gián này, nhìn qua là thấy được rất nhiều sơ hở, tựa như việc biết được Đường Thiên Y là nội gián, thế nhưng lại không ai lên tiếng chất vấn cô ta. Lại giống như chuyện trao đổi tài liệu giữa Lâm Nhã Tịnh và Cao Vệ Trì, nếu đó là tài liệu mật quan trọng, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức lại thực hiện ở nơi đông người, còn cầm đưa lên không trung một cách không có tính cảnh giác như vậy....

Tất

cả những việc này, chỉ cần liếc mắt qua, lập tức có thể nhìn ra sự vội vàng ngụy tạo bằng chứng. Tuy nhiên, Âu Dương lão gia lại đưa những thứ đồ trẻ con này đến trước mặt hẳn, chẳng qua cũng chỉ muốn nói người con gái bên cạnh anh này, chỉ cần ông muốn, liền có thế phá hủy.

Bữa tối hôm nay, cuối cùng cũng chỉ là một buổi thăm dò thực lực lẫn nhau trước khi ra chiến trận mà thôi.

Chiếc xe một màu đen tuyên từ từ đừng lại trước ngôi nhà của hai người. Lâm Nhã Tịnh nhìn đến khung cảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tinh thần treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Ngay khi Lâm Nhã Tịnh mở cửa xe, bước ra ngoài, điện thoại Âu Dương Dạ Trạch sáng đèn nhấp nháy, anh rũ mắt nhìn xuống một cái, lông mày nhíu lại, một giây sau lại như không có chuyện gì mà vươn tay tắt màn hình, sau đó bước xuống xe, ôm lấy eo cô bước vào trong nhà.

Không biết từ bao giờ, cô cũng đã quen động tác chiếm hữu này của anh, cũng không buồn phản ứng lại nữa.

Nhưng khi hai người đi đến cửa, cô vừa đưa một tay lên định đẩy cửa bước vào, Âu Dương Dạ Trạch liền kéo tay cô, khiến cô xoay người đối mặt với anh. Bị thân thể cao lớn áp đảo, cô theo quán tính tựa thân mình lên cánh cửa.

Lâm Nhã Tịnh bị hành động đột ngột này làm cho bất ngờ, tim đập thịch một cái: "Làm sao vậy?”

Lúc này ngoài trời quá tối, ánh đèn bên ngoài sân căn bản không đủ để nhìn đến sắc mặt của anh. Lâm Nhã Tịnh hiện tại không biết tâm trạng của anh như thế nào. Không phải mới nãy trong xe vẫn rất tốt sao?

Âu Dương Dạ Trạch cầm lấy bàn tay của cô. Lâm Nhã Tịnh cảm nhận trên ngón tay áp út của mình truyền đến một xúc cảm lành lạnh.

Cô cúi đầu men theo ánh sáng mờ ảo của mặt trắng mà nhìn xuống.

Âu Dương Dạ Trạch đang đeo nhẫn cho cô.

Nhưng tại sao anh lại lựa chọn giờ phút này, bên ngoài căn nhà của hai người để trao nhắn cho cô?

Cả hai đều lặng thinh, không gian im ắng đến mức có thể nghe được rõ ràng hơi thở của đối phương.

" Dạ Trạch" - Trong đêm tối, Lâm Nhã Tịnh nhẹ nhàng gọi tên anh. Thanh âm này giống như tiếng suối chảy róc rách êm đềm bên sườn núi an yên.

Âu Dương Dạ Trạch không đáp, vùi đầu vào hõm vai của cô. Cô biết có lẽ đã có chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của anh...

"Em sợ hãi"

Âu Dương Dạ Trạch đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đen thắm hòa lẫn vào trong màn đêm.

Thật kỳ lạ cô vẫn có thể bắt lấy ánh mắt của anh mà nói: "Em thật sự sợ hãi thế giới của anh. Bởi vì thế giới đó thật nhiều thứ lạ lâm đáng sợ, quá nhiều mưu mô và toan tính..."

"Con đường phía trước là địa ngục, cho dù hối hận cũng không còn đường lui” - Tiếng nói trâm thấp xuyên qua không khí gió lạnh mà đi đến bên tai, đánh thẳng vào trong lòng.

Một ý "không có đường lui", đây đã là lần thứ hai anh nói với cô.

Lâm Nhã Tịnh nhẹ mỉm cười, đưa tay phải mang theo chiếc nhắn mới đeo mà chạm lên khuôn mặt góc cạnh của anh: "Em sợ hãi là thật, nhưng mà

em lựa chọn bên anh cũng là thật. Lâm Nhã Tịnh em sẽ không hối hận, cũng sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình."

Con người sẽ sợ hãi bóng tối mà đi tìm ánh sáng, nhưng Âu Dương Dạ Trạch thì sẽ khác. Anh đã ở yên trong bóng tối quá lâu, lâu đến mức anh đã nghĩ bóng tối mới là địa bàn của mình. Lựa chọn màn đêm để đeo lên tay cô chiếc nhẫn, cũng bởi vì trong tiềm thức anh đang lo sợ....lo sợ không giữ được cô.

" Dạ Trạch, em hứa với anh”

Cho nên anh đừng lo lắng, được không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện