Lâm Nhã Tịnh bước vào nhà, liền thấy Mạc quản gia bước ra: "Nhã Tịnh con về rồi à, Cửu gia không đi chung với con sao?”
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu: "Anh ấy có việc phải đi rồi” "Vậy à, hôm nay bác nấu canh ngon lắm, mau tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm' - Mạc quản gia vừa nói vừa lau hai tay đang ướt vào tạp dê. Lâm Nhã Tịnh đáp một tiếng.
Nhìn thấy Mạc quản gia lại bước vào trong bếp, cô tò mò vươn tay trước ánh đèn, ngắm nhìn chiếc nhẫn nhỏ nhắn đeo trên ngón tay trắng trẻo.
Nó là chiếc nhẫn đựng trong hộp đen mà Âu Dương lão gia đã đưa.
Bởi vì lúc đó cô cũng đã vô tình nhìn qua.
Đó không phải là chiếc nhẫn kim cương, cũng không hề có màu vàng lấp lánh, nó là hai chiếc nhẫn được làm bằng đá ngọc bích đỏ.
Một kiểu dáng cứng rắn đơn giản nhưng lại thể hiện toàn bộ quyền lực mạnh mẽ, chiếc còn lại chính là kiểu dáng uyển chuyển uốn lượn mang đến cảm giác mỏng manh nhưng lại sang trọng quý phái.
Hiện tại đeo lên tay mới thấy được chiếc nhẫn này đã được thiết kế tỉ mỉ như thế nào.
Được làm bằng đá những loại nhuyễn tựa như sợi, thế nhưng lại cứng cáp như kim cương; không đem lại cảm giác khó chịu, ngược lại càng làm cho thân thể thoải mái.
Đọc FULL bộ truyện.
Quả nhiên cũng là một loại bảo vật.
Khó trách Âu Dương lão gia lại giữ kỹ nó, không đưa cho Âu Dương Dạ Trạch.
Vô tình cô lại nhớ đến hình ảnh Âu Dương Dạ Trạch rời đi lúc nãy.
Sau khi nghe cô nói, anh không đáp một lời nào, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Đến một lúc sau, anh mới xoay người nói rằng đêm nay anh có việc phải đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn ấy dần mất đi trong tâm mắt, không hiểu sao lòng cô bỗng nhiên lại nhoi nhói đau. Cô cảm giác được giờ phút này trên lưng anh gánh vác rất nhiều.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã suýt lên tiếng...
Hay là chúng ta từ bỏ tất cả, không đấu với bọn họ nữa....
Nhưng cô đã không nói.
Thật may vì cô đã kìm lại được. Cô biết, dưới chân nam nhi là vàng, lý tưởng của anh là bầu trời trong thiên hạ, cô không thể ích kỷ giấu anh đi cho riêng mình, phá vỡ hoài bão của anh.
Ước vọng duy nhất chỉ là anh có thể trở về bình an.
Một ngày dài đã kết thúc trong sự hoang mang trằn trọc như thế. Sáng hôm sau khi thức dậy, Âu Dương Dạ Trạch vẫn chưa về nhà. Lâm Nhã Tịnh cũng đã dần quen với việc này, cũng không có cảm giác đi, mang dép đi xuống lầu trò chuyện cùng Mạc quản gia.
"Hôm nay tinh thần có vẻ tốt hơn rồi” - Mạc quản gia vừa múc cho cô một chén cháo vừa nói.
"Hôm qua sắc mặt cháu kém lắm ạ?" - Lâm Nhã Tịnh ôm má, đi đến kéo ghế, ngồi vào bàn, chớp chớp hai mắt to tròn hướng đến Mạc quản gia.
"Phải đó, bác sống hơn nửa đời người rồi, có thể nhiều việc không rành, nhưng là tinh thân cháu lên xuống vẫn có thể dễ dàng nhận ra' - Đặt chén cháo trước mặt Lâm Nhã Tịnh, sau đó Mạc quản gia cũng ngồi xuống bên cạnh cô trò chuyện.
"Bác thật là lợi hại nha!” - Lâm Nhã Tịnh cười trêu.
"Từ khi nào mà cháu lại biết cách nịnh nọt thế này" - Mạc quản gia lập tức phá lên cười vui vẻ.
Lâm Nhã Tịnh liên ngẩn ra.
Hình như cách nói này là cô bị nhiễm từ Đường Thiên Y.
"Không có đâu, đó chính là lời thật lòng mà" - Lâm Nhã Tịnh nói xong, tay cầm lên chiếc muỗng, chuẩn bị ăn bữa sáng lại nghe Mạc quản gia nói.
"Nha đầu này, ít hôm nữa là sinh nhật của Cửu gia rồi, cháu có định làm gì hay không?" "Còn bao nhiêu ngày nữa' - Lâm Nhã Tịnh nghe xong, liên giật mình.
Mới có hai ngày trôi qua mà nhiều chuyện xảy ra quá, khiến cho tâm trí cô đều bị phiên nhiễu quấn lấy, không còn nhớ đến việc quan trọng như thế này.