"Cháu...cháu có lẽ bị cảm lạnh rồi, không có gì đâu ạ'" - Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng vò nát tấm hình, để lại vào trong túi, như thể nó không có gì là quan trọng.
Mạc quản gia không có nghi ngờ gì, hôm qua trời lạnh, sáng hôm nay trời lại nóng.
Quả thật thời tiết thay đổi như thế này dễ khiến cho người khác sinh bệnh.
"Đã nói với cháu là đừng đi theo bác rồi mà. Xem cháu kìa, sắc mặt xanh xao như vậy. Thôi, mua xong cái này, chúng ta trở về, để bác hầm canh gà cho cháu'' - Mạc quản gia vừa quan tâm nói, vừa lấy khăn tay lau trên trán Lâm Nhã Tịnh đang tuôn mồ hôi lạnh.
Lâm Nhã Tịnh cười gượng mấy cái, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
Theo bản năng lại nhớ đến Âu Dương Dạ Trạch, muốn báo cho anh biết.
Nhưng cô không biết phải liên lạc với anh bằng cách nào, chợt nhìn qua Mạc quản gia một cái, bà ấy là quản gia trong nhà, chắc chắn có cách.
Lâm Nhã Tịnh liếc nhìn qua nhìn lại, không thấy ai đang nhìn chằm chằm mình, cô bèn kéo Mạc quản gia đi đến một nơi vắng văng người, nói nhỏ đủ cho hai người nghe.
“Bác à, thật ra hiện tại cháu... "
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu rõ ràng sự tình, đột nhiên Mạc quản gia la lên một tiếng, sau đó thống khổ ngã xuống.
Lâm Nhã Tịnh hoảng hốt ôm lấy bà.
Đọc truyện tại đây.
“Bác à, làm sao vậy?” “Chân....chân bác đau quá” Lâm Nhã Tịnh nhìn xuống mới chợt phát hiện ra chân của bà đang chảy máu từ một vết lỗ nhỏ, nhìn qua giống như bị trúng đạn.
Cô thất kinh.
Mồ hôi lạnh từ lưng tuôn ra như mưa.
Đang yên đang lành làm sao có thể trúng đạn.
Bọn người đó đang cảnh cáo cô. Cuối cùng một người bên đường đã tốt bụng gọi cấp cứu giúp cô.
Khi đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ khám cho bà rất nhanh, vết thương cũng được kịp thời băng bó lại một cách chuyên nghiệp.
Bác sĩ đứng bên cạnh thông báo với hai người, nguyên do là chân bà bị một trúng một viên đạn bằng nhựa, là loại súng đồ chơi thông thường, có lẽ là đứa bé nào đó đã nghịch ngợm bắn trúng... Lâm Nhã Tịnh thấy bà không sao, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sự chỉ là đạn giả thôi phải không ạ?” - Lâm Nhã Tịnh lo lắng hỏi lại một lần nữa. Như vậy là không phải do bọn người kia làm.
Bác sĩ gật đầu, cầm lên chiếc khay bằng kim loại, bên trên có chứa một quả cầu nhỏ bằng nhựa: “Chính là loại này, dạo gần đây trẻ con dùng nó rất phổ biến.
Vết thương không sao đâu, chỉ là xây xát ngoài da một chút thôi” Lâm Nhã Tịnh cúi đầu cảm ơn, nhìn bác sĩ rời đi, cô an tâm bước đến giường của Mạc quản gia nói vài câu.
Nhưng khi cô vừa mở lời, một y tá đứng ở bên ngoài lại la lên: “Xin hỏi, ở đây ai là Lâm tiểu thư?” Lâm Nhã Tịnh lên tiếng đáp, cô y tá liên lại gần, sau đó đưa cho cô một phong bì rồi nói: “Có người bảo tôi đưa cho cô” “Cảm ơn, là ai đưa cho cô vậy?” - Lâm Nhã Tịnh lịch sự lên tiếng đáp lại, cô y tá lắc đầu.
Cô cũng không nghĩ nhiêu mở phong bì ra. Sắc mặt của cô liên trắng bệch. Bên trong phong bì là hai tấm hình, một là ở hiện trường lúc nãy cô đang ôm Mạc quản gia lúc bà bị bắn ở chân.
Cái còn lại chính là bức ảnh Cao Vệ Trì cũng bị bắn một bên chân.
Đằng sau còn có một dòng chữ. “Một giờ chiều, khách sạn Q, lần này chỉ là cảnh cáo” Lâm Nhã Tịnh lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi phòng đi tìm lại cô y tá đó. Cô rất muốn hỏi rõ ràng là ai đưa cho cô phong bì này. Nhưng chung quy vẫn là không tìm được.
Từng ngón tay lạnh toát, trong đầu rối loạn thành một đoàn. Điều này chứng tỏ nhất cử nhất động của cô đều có người theo dõi sát sao.
Hơn nữa, còn đổi địa điểm và giờ, chứng tỏ bọn họ vô cùng thận trọng, đều không phải là người tầm thường. Lúc này tiếng đồng hồ treo trên tường ở