"Em…”- Đôi mắt cô dần mở to.
"Mọi chuyện là thế nào? Thiên Y, em…’'- Lâm Nhã Tịnh cố chống lại cơn choáng váng ập đến. Cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi.
Nhưng đầu cô lại rất tỉnh táo, cô có thể đoán được bảy tám phần sự việc. Chỉ là cô không muốn tin... "Chị đừng lo lắng, chỉ là một ít thuốc khiến cho cơ thể chị mệt mỏi, nhất thời không cử động được mà thôi, sẽ không tổn hại đến thân thể" - Đường Thiên Y đứng dậy, lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng. "Em...rốt cuộc em đến đây để làm gì?" - Toàn thân Lâm Nhã Tịnh lạnh toát. Trong lòng cũng dần lạnh lẽo.
Đường Thiên Y không đáp lời ngay, mà ra tay trói lại tay chân cô, khiến cho cô chỉ có thể nằm một chỗ ở trên giường. Sau đó lại cầm lấy điện thoại, nhấn một dãy số, lên giọng nói hai câu: "Xin chào Cửu gia, hiện tại chị Nhã Tịnh đang ở bên cạnh tôi. Nếu như anh không về nhanh một chút, chị ấy có lẽ sẽ chịu đựng không nổi" Đâu dây bên kia còn chưa lên tiếng đáp lại câu nào, Đường Thiên Y đã cúp máy trước.
Xong việc, cô mới từ tốn ngồi xuống bên mép giường, hạ tầm mắt nhìn bát cơm nóng hổi bên cạnh: "Chị chưa ăn được bao nhiêu cả, chị ăn thêm một miếng cơm đi. Em đút cho chị. Nếu không lát nữa sẽ đói bụng.' Lâm Nhã Tịnh nhắm lại đôi mắt, tâm như tro tàn, không nhìn Đường Thiên Y nữa. Đến nước này, nếu như cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chính là kẻ ngốc. Cô ở bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch vỏn vẹn chỉ mấy ngày, trong mấy ngày này được anh bảo vệ quá kỹ, nên cô hoàn toàn không nghĩ ngợi quá nhiều trước khi làm việc gì.
Ngay cả đối với Đường Thiên Y cũng vậy, bởi vì cô ấy là một thành viên trong gia đình của anh, của bọn họ. Cho nên cô mới có thể thuyết phục bản thân không nên suy tính nhỏ nhen.
Chỉ là cô không nghĩ đến người mình đặt rất nhiều sự tín nhiệm cùng quan tâm lại làm ra chuyện này. Là vì tiên? Hay danh vọng? Tất cả nguyên do đều không quan trọng nữa. Đây đã là lần thứ hai, Đường Thiên Y muốn hãm hại cô.
Đường Thiên Y cất tiếng cười, điệu cười này nghe qua không biết nên vui hay nên buồn: "Cuối cùng thì chị cũng biết ra mặt tức giận rồi, em còn tưởng chị sẽ vui vẻ mà ăn cơm, còn sẽ luôn miệng hỏi em tại sao." Lâm Nhã Tịnh bất động, như thể không muốn lên tiếng gia nhập cuộc trò chuyện này. Hiện tại cô không có nhiều hơi sức dư thừa để tiếp chuyện.
Đường Thiên Y cũng không để ý đến Lâm Nhã Tịnh, tự một mình nói tiếp: "Dù sao vẫn sẽ phải chờ đợi một thời gian, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Em tên là Lisa, là người bị Âu Dương Dạ Trạch giết sạch cả gia đình mười năm về trước. Nô lệ tình dục không sai, gián điệp không sai, là kẻ thù cũng không sai." "Em nói cái gì?" - Lâm Nhã Tịnh thất kinh mở mắt nhìn cô.
"Chị kinh ngạc cái gì? Chị kinh ngạc thân phận của em, hay không dám tin sự độc ác của hắn ta?!' - Đường Thiên Y quay đầu, bàn tay lạnh như băng chạm đến gương mặt Lâm Nhã Tịnh, sâu trong đôi mắt đều ngập tràn một màu thù hận. Lâm Nhã Tịnh không biết bản thân nên nói cái gì.
Đường Thiên Y hiện tại giống như là một người hoàn toàn khác. "Chị Nhã Tịnh, em nghĩ đã đến lúc chị nên biết một số sự thật về người đàn ông của mình" - Nói rồi, Đường Thiên Y chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại mà bấm. "Không muốn biết!" "Chị đừng cự tuyệt nhanh như vậy mà. Chị sẽ không hối hận khi thấy bản chất thật của Âu Dương Dạ Trạch."
Nói rồi Đường Thiên Y giơ lên chiếc điện thoại, trong đó hiện đang có một đoạn video đang chạy. Mà nhân vật xuất hiện ở đó là Âu Dương Dạ Trạch... Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt lại. Một bộ dạng không hứng thú để xem. Đường Thiên Y cất tiếng cười giòn tan: "Chị không cần trốn tránh như vậy, chẳng qua chị không muốn biết hậu quả của Cao Vệ Trì, của Tô Từ hay sao?” Trong video, Âu Dương Dạ Trạch sắc mặt không một chút biểu cảm nào, ngồi