Bàn tay vô thức nắm chặt: "Như vậy thì đã làm sao? Người giống người chỉ là chuyện bình thường.
"Chị đừng tự lừa dối bản thân.
Người giống người? Nhưng lại có thể giống đến như vậy sao? Chẳng qua chị chỉ là người thay thế! Âu Dương Dạ Trạch thật chất chưa bao giờ yêu chị, mà là yêu người con gái đó.
Không phải chị!" - Đường Thiên Y nhìn xuống hình ảnh xinh đẹp của người con gái trong điện thoại, nhẹ nhàng cất lên từng câu.
Nhưng từng từ, từng chữ sắc nhọn như một mũi tên, đâm thẳng vào điểm yếu ớt nhất.
"Đừng nói nữa" - Âm thanh vang lên giống như đang kìm nén cảm xúc của bản thân.
Đường Thiên Y không dễ dàng buông tha như thế, tiếng nói vẫn cất lên không ngừng: "Chị nghĩ hắn ta quyền cao chức trọng như vậy làm sao có thể yêu một cô gái từ chợ đen? Chị đang mơ chuyện cổ tích sao? Mỗi lần nhìn thấy chị, chính là nhìn thấy cô ấy.
Ánh mắt của Cửu gia không hướng về chị, mà chỉ hướng về lớp da mặt đẹp đẽ này mà thôi!"
"Đừng nói nữa!" - Tất cả chén bát trên bàn đột ngột bị Lâm Nhã Tịnh giơ tay quét tất cả xuống đất, vang lên âm thanh chói tai đến đau lòng.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng của Mạc quản gia, như là vì tiếng vỡ này mà lo lắng: "Tịnh Tịnh, cháu không sao chứ?”
Đường Thiên Y sắc mặt đanh lại.
Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy như vậy, liền lớn tiếng đáp: "Cháu...!vẫn ổn"
"Tịnh tịnh, bác nghe có tiếng vỡ đồ đạc, để bác vào dọn cho nhé.
Nếu không sẽ va vào sẽ bị thương.
- Mạc quản gia vẫn tiếp tục kiên trì, nghe qua có thể đoán ra được bà là cố tình muốn đi vào.
Lâm Nhã Tịnh hít vào một hơi, mặc kệ khí lạnh đang lan tràn khắp toàn thân, mềm mỏng thương lượng với Đường Thiên Y: “Chuyện chúng ta không liên quan đến bà ấy.
Bà ấy đã già rồi, trong nhà còn nhiều con cháu.
Đừng làm hại đến bà ấy.
Chỉ là bà ấy lo lắng cho chị, cho bà ấy vào đi.
Chỉ cần thấy chị không sao, bà ấy sẽ yên tâm đi ra.
Chị sẽ không nói gì cả."
Đường Thiên Y nhìn qua Lâm Nhã Tịnh một cái, trâm ngâm một hồi, sau đó đưa chăn đắp lên người cô, che đi tay chân đang bị trói.
Nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Ngay khi Đường Thiên Y quay lưng đi, Lâm Nhã Tịnh ngay tức thì, nhanh chóng trộm lấy một mảnh thủy tinh vỡ, cất giấu vào trong chăn.
Mạc quản gia từ bên ngoài bước vào, thấy Lâm Nhã Tịnh vẫn đang nằm trên giường, bộ dạng có chút suy yếu.
"Sắc mặt cháu nhợt nhạt lắm, Tịnh Tịnh."
Điều đầu tiên, Mạc quản gia bước vào là đến gân Lâm Nhã Tịnh.
"Cháu vẫn khỏe, không sao đâu ạ" - Lâm Nhã Tịnh cong chân, nhìn bề ngoài giống như đang phối hợp với Đường Thiên Y mà giấu diếm.
Nhưng thực chất bên trong cô đang cố gắng cắt đứt sợi dây trói chân.
Có lẽ Đường Thiên Y ỷ lại vào thuốc đã được cô uống, nên dây thừng cột không chặt, sợi cũng mỏng.
Không mất quá nhiều thời gian để cắt đứt.
Mạc quản gia nói qua lại hai ba câu, xác định không có vấn đề gì, mới cúi người dọn dẹp, xong xuôi lại cười cười hiền hòa: "Hai đứa cùng xuống ăn cơm đi.
Một chút xíu đồ ăn này, chưa kịp ăn hết đã bị đổ rồi.
Chắc hai đứa đói lắm.
Ở dưới bác còn hâm canh cho các cháu nữa" Mạc quản gia nói xong.
Đường Thiên Y lại nhanh chóng đáp lại khách sáo một câu.
Cuối cùng mỗi người một tiếng, Mạc quản gia thuận ý Đường Thiên Y mà rời khỏi phòng.
Ngay khi Đường Thiên Y đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp xoay người, toàn thân bị người dùng lực ép sát lên cánh cửa.
Sau gáy cảm nhận được một vật sắc nhọn đang đâm vào.
Đường Thiên Y không những không sợ hãi mà trong giọng nói còn ẩn chứa một tia giễu cợt: "Chị muốn làm gì? Giết em?" Lâm Nhã Tịnh hai tay cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ làm vũ khí, chĩa vào sau gáy Đường Thiên Y.
Từng ngón tay vì sự kích động sợ hãi mà không ngừng run lên bần bật.
"Mọi chuyện trước đây đều do em sắp đặt, đúng không?" - Lâm Nhã Tịnh không trả lời câu hỏi kia, bởi vì cô biết rõ bản thân mình.
Cô không thể làm tổn thương em gái của mình, cô không thể đối xử em ấy như em ấy đã đối xử với cô.
Những điều như lấy oán báo oán, có thù phải trả, cô hoàn toàn không muốn làm! Cũng không làm được! Ý nghĩ duy nhất hiện tại, cô chỉ muốn biết, cô thật sự đã nhận lầm người rồi sao? Nghe lời chất vấn gần như khẳng định của Lâm