Lâm Nhã Tịnh nghe thấy tiếng vỡ nát trong lòng, đau đớn, lạnh lẽo đến tuyệt vọng.
Từ trước đến nay, cô chưa từng dễ dàng mở lòng với ai, suy nghĩ lại suy nghĩ tính toán, cuối cùng vẫn là như một đứa ngốc, bị bọn họ dắt mũi đi như vậy...!
Lâm Nhã Tịnh ra sức lắc đầu: "Nhưng...!chị rất thích em.
Thiên Y, ngay từ lần đầu, ánh mắt của em là chân thật yêu thương.
Chị không nhìn nhầm.
Thiên Y...!hận thù nên buông bỏ, không nên kết”
Đường Thiên Y như bị giẫm phải đuôi, đột ngột phát điên hét lớn: "Chị thì biết cái gì! Chị từng chứng kiến cả gia đình chết trước mặt mình sao?! Chị đang đau lòng cho Âu Dương Dạ Trạch sao? Tôi nói cho chị biết, người cha thân yêu của chị ngày nào cũng bị xẻo đi một miếng thịt, mà đó còn là do chính tay hắn ta làm! Âu Dương Dạ Trạch hắn ta chính là ma quỷ khát máu! Giết người không gớm tay!"
"Không..."
Ba cô...!anh ấy sẽ không làm như vậy! Nhân lúc Lâm Nhã Tịnh vì những lời nói này mà ngẩn ra, Đường Thiên Y lập tức động thủ, xoay người, đánh văng miếng thủy tinh trên tay Lâm Nhã Tịnh.
Miếng thủy tỉnh theo lực bay vào bức tường, sau đó rơi xuống sàn, vừa vặn mũi nhọn lại chĩa thẳng lên trần nhà.
Mà Lâm Nhã Tịnh vì hành động đột ngột này, không kịp trở tay, loảng choảng ngã xuống ngay vị trí miếng thủy tinh kia...!Mắt thấy đầu Lâm Nhã Tịnh sắp va chạm đến mảnh thủy tinh.
Đường Thiên Y hoảng hốt, nắm lấy tay Lâm Nhã Tịnh kéo lại.
Tư thế hai người trong thoáng chốc bị đảo ngược.
Cánh tay Đường Thiên Y theo quán tính chống xuống đất, da thịt bị sự sắc nhọn của thủy tỉnh đâm xuyên qua...!Lúc Lâm Nhã Tịnh quay đầu lại, thì Đường Thiên Y đã đứng thẳng dậy, giấu cánh tay bị thương ra sau lưng.
Lâm Nhã Tịnh chậm rãi lùi về phía sau, định xoay người, mở cửa chạy ra ngoài.
Đường Thiên Y nhanh tay lẹ mắt lập tức đóng lại cánh cửa, đẩy Lâm Nhã Tịnh trở lại trong phòng.
Đọc truyện tại đây.
"Chị Nhã Tịnh, chị cứ ngoan ngoãn ở yên đây đi có được không?! Âu Dương Dạ Trạch vốn dĩ không phải là một người tốt đẹp gì! Hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ giết tất cả mọi người xung quanh chị, chỉ để sở hữu được chị! Chị tỉnh táo lại đi! Nếu như chị hợp tác với em cùng lấy mạng hẳn.
Chúng ta sẽ không có ai bị thương, còn có thể trả thù!"
"Không! Anh ấy sẽ không làm như vậy! Chị vốn dĩ đã không còn người thân rồi! Là anh ấy cưu mang chị! Em đừng cố chấp nữa! Nếu không Thiên Y, em sẽ không còn đường lui đâu!" Nếu như Tô Từ mà anh ấy còn đối xử như vậy.
Thiên Y, còn em thì sao đây? Cho dù lòng không nỡ, nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn biết tình hình hiện nay khó có thể cứu văn.
Cô cố gắng tạo khoảng cách với Đường Thiên Y, lùi đến khung cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới, nuốt một ngụm nước miếng, một ý tưởng nảy lên trong đầu.
"Nếu như chị không nghe lời, đừng trách em không khách sáo!" - Đường Thiên Y khóa cửa lại, trên tay cầm lấy sợi dây thừng khác, từng bước tiến đến vị trí của Lâm Nhã Tịnh.
Lâm Nhã Tịnh cắn răng, xoay người, leo lên cửa sổ nhảy xuống.
Đường Thiên Y lật đật chạy đến, muốn vươn tay kéo Lâm Nhã Tịnh lại, nhưng chỉ nắm lại được một miếng vải rách.
"Chị Nhã Tịnh!" Lâm Nhã Tịnh chạm xuống mặt đất, lăn vài vòng, sau đó mới ổn định được thân thể.
Nhờ có lần trước nhảy xuống, nên cô biết rõ ở dưới này, chỗ nào có nhiều cây cối nhất, đáp xuống đỡ nhiều lực nhất.
Do đó cô bị thương cũng không nặng.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được một bên chân vì chịu toàn lực cơ thể mà bị trật khớp.
Lâm Nhã Tịnh cố gắng không quan tâm đến vết thương, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đường Thiên Y cũng chuẩn bị muốn nhảy xuống, cô mím môi đứng dậy, muốn tiếp tục bỏ chạy.
Thế nhưng, ngước mắt lên mới thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc trước mặt.
"Dạ..." - Lâm Nhã Tịnh còn chưa kịp kêu lên tên anh, đã nhìn thấy anh cầm lên khẩu súng, nhắm thẳng vào người ở trên lầu.
Bóp cò...!
"Đừng! Dạ Trạch!" - Đôi con ngươi Lâm Nhã Tịnh co lại, hét thất thanh.
Nhưng viên đạn kia không có mắt, cũng không có tai nghe...!một đường đi thẳng đến người con gái ấy.
Mặc dù cô ấy đã cố tránh đi nhưng là một khi Âu Dương Dạ Trạch giơ tay muốn lấy mạng người, cho dù là thần tiên, cũng khó tránh khỏi...!
"Thiên Y...!Thiên Y!" - Lâm Nhã Tịnh mở to mắt, khiếp sợ chứng kiến cả người Đường Thiên Y đổ rạp ra ngoài cửa sổ, chậm