Có rất nhiều người nói, màu trắng là màu trắng, màu đen là màu đen.
Hai màu này không thể ở cùng một chỗ, vì một khi kết hợp chỉ có thể tạo ra một hỗn hợp tro tàn xám xịt đến thê lương.
Màu trắng sẽ làm cho màu đen càng thêm tỏa sáng, mà màu đen chỉ có thể khiến cho sự sạch sẽ kia tăng thêm một tầng tối tăm.
Lâm Nhã Tịnh nhìn chằm chằm trên trần nhà của bệnh viện một hồi lâu, không biết thời gian đã trôi qua như thế nào.Trên trân nhà trắng xóa, như ẩn như hiện chiếu qua toàn bộ mọi việc mà cô đã trải qua.
Cho đến khi, tiếng cánh cửa được mở ra, cô vội vàng nhắm mắt lại.
"Tôi biết cô đã tỉnh rồi." - Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Lâm Nhã Tịnh mở mắt nhìn đến Triệu Tử Mặc đang bước vào phòng một cái, không lên tiếng.
Triệu Tử Mặc cũng không quan tâm đến việc cô không đáp lại, tự nhiên mà đi đến bên chiếc ghế ngồi xuống.
Không gian im ắng chỉ nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Mặc truyên đến.
"Lâm tiểu thư, tôi hiểu cô.
Trước đây thật sự mà nói, cô sống không dễ dàng gì, vừa đi học vừa đi làm, thật sự rất mệt mỏi.
Còn gặp người cha say rượu, cờ bạc, trong lòng khổ sở nhẫn nhịn, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ, cô liền sợ bóng sợ gió, sợ thay đổi, sợ bước ra bên ngoài vòng an toàn, sợ một cuộc sống lại đi vào vết xe cũ.
Trong lòng chỉ cầu mong bình yên.
Thế nhưng hiện tại lại ở bên cạnh người đàn ông nguy hiểm này, chỉ thấy tương lai sóng gió vồ vập ập đến" Lâm Nhã Tịnh không biết có nghe hay không, chỉ thấy cô trơ mắt nhìn trần nhà, không mở miệng.
Triệu Tử Mặc cười cười lại tự mình độc thoại: "Người đẹp, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện hài nhé.
Trước đây có một cậu bé đặc biệt thích vui vẻ, thích làm nũng, cũng rất thích bám người.
Thế nhưng, ba mẹ của cậu ta, gia đình của cậu ta lại xem cậu ta giống như rác rưởi, hận không thể tự mình vứt đi.
Biết tại sao không? Tại vì từ khi cậu ta được sinh ra, kinh tế tài chính liên sa sút, cậu ta còn là đứa con ngoài dã thú, mọi người liên gán cho cậu ta cái danh điềm gở...!
"Cứ như vậy, mọi người xem thường cậu ta, đánh đập, chửi mắng, chà đạp, sỉ nhục...Sau đó là để cậu tự sinh tự diệt, quăng cậu ấy vào một góc xó nào đó.
Tính tình cậu ta từ đáng yêu hiểu chuyện lại biến thành tâm ngoan thủ lạt" Ngón tay Lâm Nhã Tịnh bất giác run lên, cho dù Triệu Tử Mặc không nói rõ tên, nhưng cô biết nhân vật chính trong câu chuyện là ai.
"Trong thế giới của cô, giết người chính là tội ác.
Nhưng trong thế giới của cậu ta, chính là một loại tự vệ.
Cậu ta chính là đấu tranh từng phút từng giây để tồn tại.
Nếu không, cô nghĩ làm sao cậu ta có thể sống sót đến ngày hôm nay?" Triệu Tử Mặc nói xong lại nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Lâm Nhã Tịnh, nhanh nhạy bắt lấy một tia khẽ biến đổi ở đó.
Im lặng chờ đợi cô phản hồi.
Quả nhiên đôi môi khô khốc chậm rãi phát ra từng tiếng khàn khàn: "Còn Thiên Y..." Cô ấy chỉ là một cô gái, có thể làm được đến mức độ nào? Tại sao phải dồn em ấy vào chỗ chết trước mặt cô? "Đường Thiên Y hiện tại k còn trên đời nữa.
Lâm Nhã Tịnh mở to mắt kinh hãi: “Cái gì?" Triệu Tử Mặc lại cố tình từ từ thong thả cầm lên chiếc ly, uống một ngụm nước, thở dài: "Đừng nóng như vậy chứ.
Không tốt cho sức khỏe đâu.
Tôi còn chưa nói hết cơ mà, cô ấy hiện tại đã "tái sinh rồi.
Cô ta từ lúc trước đã tham gia vào tổ chức ngầm.
Nếu như không giả vờ rằng cô ấy đã chết thì làm sao cô ta có thể sống bên cạnh Tư Phàm "
Lâm Nhã Tịnh chậm chạp nằm xuống.
Yên tĩnh suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Đường Thiên Y thân phận đặc thù, đi đâu nhất định cũng sẽ có người theo dõi.
Nếu như muốn cắt đứt cái đuôi này một cách triệt để.
chỉ có thể là một Đường Thiên Y đã chết.
Cho nên hiện trường Âu Dương Dạ Trạch bắn chết Đường Thiên Y là một hiện trường giả.
Mục đích chỉ muốn để tác thành cho hai người...!
"Âu Dương Dạ Trạch trước giờ làm việc đều có tính toán, chưa từng hành động nông nổi tùy hứng.
Trước khi cô đến, hắn ta đã giăng ra một cái bẫy hoàn hảo để thâu tóm tất cả.
Thế nhưng vì cô, hắn phải tự mình ra mặt, phá vỡ toàn bộ kế hoạch cùng lý trí, hết lần này đến lần khác rước rắc rối vào chính mình.
Cô có từng nghĩ qua, hàng ngàn người dưới trướng Âu Dương Dạ Trạch, vì hắn mà sống, dựa vào hắn mà kiếm cơm sinh tồn.
Nói cách khác, Âu Dương Dạ Trạch chính là ông trời của bọn họ.
Mỗi một bước đi sai lầm của hắn đều sẽ có mạng người trả giá.
Cô chỉ thấy hắn lạnh lùng giết người, nhưng cô đã thấy hắn vì bảo vệ người