Sau khi Triệu Tử Mặc đến rồi đi nhanh như một cơn gió.
Trên giường, Lâm Nhã Tịnh vẫn không động đậy, tiếp tục yên tĩnh nằm ở đó.
Mặt trời dần dần khuất sau núi, những tia nắng ấm áp cuối cùng cũng dần mất đi.
Màn đêm lạnh lẽo chậm rãi lan tràn khắp mọi cùng ngõ ngách.
Từng ngọn gió mang theo hơi thở của nước bay qua khắp con đường, lặng lẽ lùa qua cửa sổ, chạm đến mái tóc đen tuyền rũ xuống như thác nước của người con gái.
Sự lạnh lẽo của buổi khuya vắng lặng, khiến cho lý trí đang tan rã chậm chạp được thu hôi trở về.
Lâm Nhã Tịnh ngồi dậy, yên tĩnh ngắm ánh trăng ở bên ngoài.
Trăng đêm nay không sáng như mọi khi, ánh sáng của nó bị che khuất bởi một tầng mây dày đặc, mang đến một cảm giác u uất đến ngột ngạt.
Cô lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, muốn đi dạo bên ngoài để thư thả.
Không nghĩ tới đang đi được một lúc, lại nghe thấy tiếng xì xào ở cuối hàng lang.
Cô vốn dĩ cũng không có hứng thú nghe, nhưng bước chân cô khựng lại khi nghe đến hai tiếng "Cửu gia".
"Dật à, cậu nghĩ xem tại sao Cửu gia lại làm như vậy.
Trước giờ Cửu gia không phải là người ham mê tửu sắc, ngay cả cô gái tên Sương Nhu gì đó của trước đây, vốn dĩ cũng không làm ảnh hưởng gì đến quyết định của ngài ấy.
Hiện tại, tại sao ngài ấy lại không tỉnh táo như vậy? Vì một người phụ nữ buông tha cả một gia nghiệp đồ sộ.
- Giọng trâm trâm của một người đàn ông vang lên, nghe qua có chút bất mãn, xen lẫn một tia giễu cợt
Người này vừa nói xong, lại nghe đến một người khác tiếp lời: "Phải đó, vốn dĩ không phải là đang làm theo kế hoạch sao? Cuộc đại hội cổ đông quan trọng như vậy.
Cửu gia không tới, Tứ thiếu gia gì đấy lại lên làm chủ tịch, vừa lên liên ra lệnh tước đi hết mọi quyền hành của Cửu gia.
Bây giờ chúng ta chẳng khác gì như rắn mất đầu.
Cửu gia cũng coi như chẳng còn tiền đồ gì nữa, toàn bộ quyền hành đều bị tước đoạt đi mất rồi!" "Còn không phải sao?! Chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Cậu còn không thấy hiện tại Cửu gia vừa từ phòng cấp cứu ra sao? Tôi chưa từng thấy Cửu gia chật vật như vậy bao giờ!" "Phải đó, Dật ca, anh đi theo Cửu gia lâu như vậy.
Có phải anh cũng thấy cô gái họ Lâm gì đó rất không xứng với ngài ấy hay không? Cả người yếu ớt không nói, còn cả ngày gây phiền phức cho ngài ấy nữa.
Tô Từ tốt đẹp như vậy, vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, thích hợp bao nhiêu, lại bị Cửu gia hành cho chết!" "Các cậu im đi! Bây giờ là lúc nghi ngờ quyết định của Cửu gia?" - Giọng nói của người đàn ông có chút cứng rắn mạnh mẽ.
Nhưng có lẽ không làm lay động được sự thất vọng của mọi người, chỉ thấy từng lớp người bực dọc tản đi ra ngoài.
Mà Lâm Nhã Tịnh cố gắng bịp miệng mình, kìm nén sự đau lòng, nép người ẩn sau bức tường.
Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động, cô mới thứ liếc qua thăm dò, thấy không có người mới thở dài một hơi bước ra.
Ngước mắt nhìn đến cánh cửa phòng mà bọn họ vừa đứng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên bên trong căn phòng tĩnh lặng, người đàn ông đang nằm trên giường với hơi thở đều đều lên xuống, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Lâm Nhã Tịnh chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Gương mặt tuyệt mỹ kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thoáng chốc giống như thời gian quay ngược trở về buổi đêm ngày hôm đó, khiến trái tim cô rung động.
Từng đường nét khuôn mặt vẫn cứng rắn nghiêm nghị như ngày nào, chỉ là không còn xa lạ với cô nữa.
Ngày hôm nay mới là ngày cô chân chính biết được con người anh.
Từng câu, từng chữ mà bọn họ nói, cô đều nghe rất rõ ràng.
Mọi chuyện không lạc với dự đoán ban đầu của cô.
Nếu như ở bên cạnh anh, một người con gái yếu đuối như cô chỉ có thể trở thành một gánh nặng, khiến cho anh cả đời đều sẽ lún sâu vào vùng đầm lầy nguy hiểm.
Bàn tay trắng nõn mang theo chút trầy xước giơ lên không trung, muốn chạm vào bên má của anh.
Nhưng sau cùng vẫn là không đủ dũng khí, chỉ có thể cách một tầng không khí mà phác họa đường