Đêm khuya, giữa căn phòng to lớn, trái tim đột nhiên đập một cái nhói đau.
Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm chậm rãi mở, con ngươi đen thấm như mực dần xuất hiện, thoáng chốc như đem toàn bộ căn phòng trở thành nơi âm la địa phủ, sương mù dày đặc, hơi thở lạnh lẽo đến thấu xương.
Từ môi bạc phát ra âm thanh uy nghiêm: "Tiêu Dật.
Tiêu Dật từ ngoài cửa tức khắc đi vào: "Vâng, Cửu gia?"
"Tìm cô ấy” - Giọng nói cứng rắn mang theo âm khí mà đến.
Thời gian trôi qua tích tắc, tại một sân bay rộng lớn, Lâm Nhã Tịnh đã thay một bộ đồ khác ngôi trên hàng ghế cùng với Trương Phi Phi.
Cô hiển nhiên không biết được ngay tại bệnh viện lúc này đang đỏ mắt xôn xao tìm cô khắp mọi ngõ ngách, cũng không biết được một con sói đen đang âm thầm từng đợt nổi lên lửa giận.
Lâm Nhã Tịnh ngồi bên cạnh Trương Phi Phi, nhưng linh hồn lại không đặt tại nơi này.
Trương Phi Phi nhìn qua, nhịn không được thở dài: "Cậu...nếu như tâm trí của cậu không để ở đây, thì cậu cũng không cần ép buộc bản thân ở đây cùng mình"
Lâm Nhã Tịnh nhìn Trương Phi Phi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, lắc đầu không nói.
"Nhã Tịnh, cậu nhìn xem bộ dạng cậu bây giờ, có giống như đang sống hay không? Cậu tỉnh táo lại đi! Nhã Tịnh, từ trước đến nay cậu không có lưỡng lự, thiếu quyết đoán nhiều như vậy! Có chuyện gì phiền não đến như vậy chứ! Cuộc sống ngắn lắm, không cần suy nghĩ nhiều như thế đâu” Cô rất muốn nói cho Lâm Nhã Tịnh biết, mọi thứ không thể tuân theo ý muốn của bản thân.
Làm việc gì khiến mình vui vẻ là được rồi.
Lâm Nhã Tịnh chợt ngẩn ra.
Cô đã lưỡng lự quá lâu rồi, càng ngày càng giống như rùa rụt đầu...!Im lặng hồi lâu, đến lúc cô muốn lên tiếng một lần nữa, đột nhiên có một tốp người mặc áo đen bao vây hết sảnh sân bay.
Nói đúng hơn là bao vây xung quanh cô.
Trong phút chốc, toàn bộ mọi người trong sân bay đều bị đuổi đi hết.
Chỉ còn một đám người mặc áo đen bí ẩn đó, cùng cô và Trương Phi Phi.
Một người trong số họ bước ra: "Lâm tiểu thư, mời cô theo chúng tôi trở về" Lâm Nhã Tịnh có chút hoảng hồn, muốn lên tiếng nói gì đó, đã thấy dòng người tản ra, người đàn ông vốn dĩ đang nằm trong phòng bệnh, bỗng nhiên lại xuất hiện.
Ánh mắt yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, đặt ở trên người cô.
Anh đứng ở đó, hai tay đút vào túi quần.
Không bước tới, cũng không nói một tiếng nào.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó điềm tĩnh từng bước, từng bước lại gần anh, cho đến khoảng cách hai người chỉ còn bằng nửa cách tay, cô mới chậm rãi dừng lại.
Âu Dương Dạ Trạch đưa mắt nhìn đến chiếc vé máy bay Trương Phi Phi đang cầm trên tay đứng ở xa kia.
Chỉ duy nhất một chiếc vé ở đó, trên đó lại ghi tên cô ta, mà Lâm Nhã Tịnh lại không cầm gì cả.
"Tôi còn nghĩ em sẽ bỏ chạy” - Lông mày Âu Dương Dạ Trạch hơi nhăn lại, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô như thể muốn xâm nhập vào suy nghĩ của cô giờ phút này.
Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh, giọng nói trong trẻo, ngữ khí vững vàng: "Em đã từng hứa sẽ không rời khỏi anh, em không nghĩ sẽ phá bỏ lời hứa này."
Cũng không nghĩ sẽ rời khỏi anh trong lúc anh cần em...!Cô vốn dĩ đứng ở sân bay là vì muốn tiễn Trương Phi Phi đi, phải chính mắt cô nhìn thấy cậu ấy đi khỏi thành phố rắc rối này, cô mới yên tâm.
Lặng lẽ nhìn một lượt hoàn cảnh xung quanh, nhiều người như vậy, có lẽ anh đã huy động phần lớn nhân lực chỉ để tìm cô.
Ngay cả vết thương trên ngực mới băng bó không lâu, anh cũng không quan tâm mà đến đây.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, giơ tay chạm đến lồng ngực của anh, cách một tầng da thịt, cảm nhận đến tiếng đập ổn định của trái tim, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Anh rất mệt đúng không?" Từng câu chữ ẩn chứa một loại cảm xúc lo lắng, nứa giống như đơn thuần là một câu hói, nửa giống như lại nhuộm một tầng bi đát, tựa con thú nhỏ bị thương muốn rời khỏi chiến trường.
Vốn dĩ, câu hỏi là...yêu em, anh rất mệt đúng không? Lo được, lo mất