" Nghe anh nói như vậy cứ như Thường gia các người đang bang phát ân huệ cho Lâm gia chúng tôi vậy, đủ kêu ngạo nha.
" Lâm Thiển khinh thường nói.
Anh làm như vậy nữ chính đại nhân với cô gái nóng bỏng lúc trước có biết hay không?
" Ý tôi không phải vậy, cô đừng có xuyên tạc câu chữ.
" Thường Hạo:" Lâm Thiển, cô thật sự không muốn báo thù cho cha mẹ cô sao?"
" Tôi cứ thích xuyên tạc mặt chữ như vậy đó anh làm gì được tôi?" Lâm Thiển hất mặt chọc tức hắn:" Còn về vụ tai nạn kia, chứng cứ, đưa chứng cứ về việc đó ra đây.
"
" Khi nào chúng ta kết hôn tôi sẽ đưa cô xem.
"
Nam chính này thật sự có vấn đề về đầu óc à?
Hay hắn ta nghĩ cô bị điên?
" Anh nghĩ tôi là con nít lên ba à?" Lâm Thiển cô tức rồi đó nha:" Anh không cảm thấy lời anh nói rất quan đường rất nực cười hay sao? Anh nghĩ Lâm gia là ai? Chuyện quan trọng như vậy chúng tôi chưa điều tra hay sao?Anh nghĩ Lâm Thiển tôi là ai? Muốn thông qua tôi để thâu tóm Lâm Phát? Có thể sao?
Anh nghĩ Lục gia là ai? Chuyện bọn họ muốn giấu anh có thể tra ra hay sao? Anh lại nghĩ Lục An Thành là ai? Anh đấu nổi với anh ta hay sao? Anh lại nghĩ bản thân mình là ai? Đúng rồi anh là nam chính, vậy thì đã sao chứ? Anh muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng có lôi kéo thêm người khác.
Muốn cưới sinh gì thì đi tìm bạch liên hoa của anh đi, còn đến tìm tôi thêm một lần nào nữa tôi thiến anh luôn đó.
"
Từng câu từng chữ cô nói ra như đánh vào mặt Thường Hạo, nét mặt anh ta âm trầm đến cực điểm, thấy cô muốn đi liền đưa tay nắm lấy cô lại.
Bàn tay hắn còn chưa chạm đến cô thì Lâm Thiển đã xoay người bắt lấy tay hắn, kéo văng qua vai rồi nện xuống.
Thường Hạo chỉ thấy cô đột nhiên xoay người lại, tiếp theo là cơ thể nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng sau đó lưng bị nện một cái đau điếng, đến khi kịp hiểu ra tình hình thì đã nằm dài dưới mặt đường rồi.
Lâm Thiển đối mặt với ánh mắt tràn đầy lửa giận của hắn lạnh giọng nói:" Còn có lần sau sẽ không chỉ đơn giản vậy đâu.
"
Nói xong liền bỏ đi, không muốn đứng cùng hắn thêm một giây một phút nào cả.
Thường Hạo chật vật đứng dậy, phủi đi bụi đất dính trên quần áo, tức giận nhìn theo bóng lưng của cô.
Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, nét mặt hắn xa sầm, bắt máy.
" Không đúng như các người nói, cô ta không tin.
"
Không biết người kia nói cái gì mà nét mặt hắn hòa hoãn đôi chút.
" Được.
"
Sau khi cúp máy, Thường Hạo lên xe, khỏi động máy rồi chạy vụt đi.
Lâm Thiển tiếp tục đi đến bể câu cá tìm ông ngoại Tống, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.
Lời nói của nam chính trăm ngàn sơ hở vừa nghe đã không đáng tin, nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Chẳng lẽ giống như cô nói, Thường Thị thật sự đã đến mức nguy cấp nên hắn ta mới tìm cách mượn sức Lâm Phát để vực dậy, là vậy sao?
Nhưng tại sao lại là lí do này?
Nếu lời hắn nói là giả