Cuối cùng thì sau hơn một tuần, bố nó cũng đã được ra viện. Nó giúp mẹ sắp xếp lại đồ đạc và ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Tuy vẫn chưa khoẻ hẳn nhưng bố nó chỉ cần nghỉ ngơi và được chăm sóc đúng cách thì sức khoẻ sẽ sớm phụ hồi. Không biết bố đã gặp chuyện gì mà sốc đến mức nhập viện, từ hôm đó nó không hỏi nên bố cũng không nói. Nó không muốn khơi gợi lại chuyện buồn, nếu qua rồi thì để nó qua đi.
Vừa đưa bố và mẹ về đến nhà thì nó nhận được cuộc gọi đến từ Quỳnh Châu:
“An Hạ à, em rảnh không, chị muốn gặp em một chút.”
“Em rảnh ạ, chị cứ ở quán café, lát nữa em sẽ đến.”
Những ngày qua, nó cũng suy nghĩ kĩ rồi. Việc gì đến rồi cũng phải đến, nó chỉ còn cách mạnh mẽ đối diện với sự thật mà thôi. Dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng sẽ lắng nghe trái tim mình đầu tiên, cứ vậy đi,… Nó lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị một chút. Dạo này không ăn uống đầy đủ nên nó gầy đi thấy rõ, mặt cũng xanh xao hơn hẳn. Nó makeup nhẹ nhàng để che đi dáng vẻ thiếu sức sống này, chọn một chiếc áo blouse kết hợp với quần jeans rồi ra ngoài.
Nó đi taxi đến quán café chỗ Quỳnh Châu làm. Vẫn giữ dáng vẻ tươi tắn, nó vào quán rồi vẫy tay:
\- Chị Quỳnh Châu.
\- Em đến rồi à, uống gì để chị lấy cho? \_ Quỳnh Châu cười nhẹ.
\- Em dùng trà mật ong ạ.
\- Được rồi, ngồi chờ chị chút nhé.
Nó tiến ra phía bàn ở góc trong cùng, nơi có thể đón trọn ánh sáng tự nhiên và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Cách chọn bàn khi đi café của nó luôn không thay đổi. Ngồi tận hưởng khí trời xuân một chút, nó thấy Quỳnh Châu từ phía trong tiến ra, trên tay là đồ uống của nó và chị. Có thể người khác không để ý nhưng chỉ cần lướt qua, nó có thể thấy bụng chị ấy to lên so với trước khá nhiều. Phụ nữ mà, huống chi nó còn là người từng chăm sóc Quỳnh Châu một khoảng thời gian dài trong bệnh viện.
\- Dạo này em khoẻ không? \_ Quỳnh Châu ngồi xuống đối diện nó, nhẹ nhàng hỏi.
\- Em khoẻ ạ, còn chị?
\- Chị cũng bình thường thôi, nghe nói bố em phải vào viện, chú có sao không? \_ Thì ra thông tin của chị ấy thật nhanh nhạy, nhanh đến mức nó cũng không ngờ.
\- Bố em không sao rồi ạ, cảm ơn chị đã quan tâm.
\- Cho chị gửi lời hỏi thăm đến chú nhé!
\- Vâng ạ. \_ Nó vừa nói vừa đưa tách trà lên miệng, nhấp một ngụm, tao nhã thưởng thức. Dáng vẻ của nó bình thản đến lạ.
\- Chị tò mò xíu nhé, em thấy Khiêm là người như thế nào?
\- Hai người mới gặp nhau một lần mà đã thân thiết vậy rồi ạ? \_ Nó đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Châu mà hỏi.
\- À không, chỉ là chị thấy cậu ấy rất hợp với em nên muốn tìm hiểu ấy mà…
\- Thì ra là vậy… Thực ra thì Khiêm là người rất tốt, anh ấy là người con trai hoàn hảo nhất mà em từng gặp. Em cảm thấy mình rất may mắn khi được làm người yêu của Khiêm.
\- Cậu ấy đúng là mẫu bạn trai hoàn hảo của mọi cô gái, em không ngại nếu chị nói chuyện này chứ?
\- Vâng ạ, chị cứ nói.
\- Thật ra… Khiêm là bạn trai cũ và cũng là mối tình đầu của chị.
Ồ, thì ra là vậy… Băn khoăn bấy lâu nay trong lòng nó cuối cùng cũng được giải đáp rồi. Người con gái đang ngồi trước mặt nó là mối tình đầu của anh, là người từng được anh nâng niu, trân trọng, bảo vệ… Bây giờ thì nó hiểu rồi, hiểu tất cả rồi.
\- Vậy ạ, chị nói chuyện này với em là có ý gì? \_ Dù có thế nào thì nó cũng phải mạnh mẽ, đây không phải là lúc để nó yếu đuối. Bình tĩnh nào, An Hạ…
\- Thực ra, chị và Khiêm từng rất yêu nhau. Việc chia tay, cả hai bọn chị đều không ai mong muốn cả, thế nên…
\- Thế nên sao? Chị nói vậy là muốn thế nào, muốn em nhường Khiêm cho chị ư, hay là muốn làm cho anh ấy bỏ em để đến bên chị. Nói đi, chị muốn gì? \_ Mắt nó bây giờ đã hơi long lanh, nhưng nó không cho phép bất kì một giọt nước mắt nào của mình được phép rơi xuống lúc này.
\- An Hạ, em bình tĩnh đi.
\- Bình tĩnh… đến nước này mà chị còn kêu em bình tĩnh. Được rồi, em sẽ cố gắng, chị nói tiếp đi.
\- Chị vốn là một cô học sinh nghèo, mẹ thì bệnh nặng, bố thì suốt ngày rượu chè, cờ bạc. Đã có nhiều lúc chị không còn muốn sống nữa, nhưng ngay thời điểm đó, Khiêm đã đến bên cạnh an ủi, sưởi ấm trái tim chị, tiếp cho chị động lực để sống tiếp. Chị thực sự yêu Khiêm rất nhiều, tưởng chừng như nếu thiếu Khiêm, chị không thể sống nổi. Nhưng số phận thì sao, nó không hề tác thành cho chị và Khiêm. Bố chị bị xã hội đen siết nợ mà đem bán chị cho bọn chúng, mẹ chị cũng vì thế mà qua đời. Suốt mấy năm qua, chị bị bắt làm cái nghề dơ bẩn, cặn bã nhất xã hội để mưu sinh qua ngày. Cho đến khi thoát ra thì chị gặp em, em đã cho chị sống lại một lần nữa, cho chị biết thế nào là có người quan tâm mình.
\- Nhưng rồi thì sao, đây là cách chị trả ơn em ư? Chị trả ơn em bằng cách có thai với người yêu của em ư? \_ Nó hét lên khiến mọi người trong quán đều quay lại nhìn. Đến lúc này, nó thực sự không bình tĩnh nổi nữa rồi.
\- Thì ra em đã biết hết tất cả. Đúng, chị đã có thai rồi, Khiêm chính là bố đứa trẻ. \_ Quỳnh Châu vừa nói vừa xoa xoa chiếc bụng hơi nhô lên của mình. \_ Vậy nên, chị xin em. Chị không thể để con mình sinh ra mà không có cha được. Em còn trẻ, còn cả tương lai tốt đẹp phía trước. Em hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn Khiêm, nhưng chị thì không thể nữa rồi. Chị van em, chị lạy em, em hãy buông tha cho Khiêm để chị được đến bên cậu ấy…
Nước mắt của Quỳnh Châu đã giàn dụa khắp khuôn mặt. Người ngoài nhìn vào thì có ai mà không nghĩ nó đang bắt nạt chị ấy cơ chứ. Bây giờ nó phải làm sao, ai đó nói cho nó biết đi…
\- Chị rất xin lỗi em, An Hạ. Thực ra người khiến bố em nhập viện là chị, chị đã gửi cho bố em ảnh của chị và Khiêm. \_ Quỳnh Châu vừa nói vừa đặt xuống trước mặt nó một vài tấm ảnh.
Nhìn xem, nó đang nhìn thấy gì chứ? Hai thân ảnh trần trụi ôm nhau ở trên giường, nó có thể nghĩ gì