\- Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi…
Bác quản gia hớt hải chạy lên phòng Christina, cả người toát đầy mồ hôi, chân tay cũng run cầm cập.
\- Bác bình tĩnh, có chuyện gì vậy?
\- Ông chủ… ông chủ… Tập đoàn bị phóng viên bao vây rồi, còn ông chủ thì không thấy đâu hết.
\- Nhanh, mau chuẩn bị tài xế cho tôi.
Không nghĩ ngợi gì, Christina vơ lấy chiếc túi xách rồi chạy thẳng đến tập đoàn.
Trước mắt cô lúc này là khung cảnh hết sức hỗn độn. Xung quanh Lâm thị bị "bao vây" bởi các phóng viên, nhà báo,… hơn nữa còn có cả cảnh sát. Người dân cũng vì thấy náo nhiệt mà đứng xem. Christina nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô cố len lỏi vào đám đông để có thể tiến vào tập đoàn nhưng không thể. Lượng người ở đây thực sự quá khủng khiếp rồi…
\- Tiểu thư, mau!
Thư kí từ đâu chạy tới, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô vòng ra cửa sau của tập đoàn. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến tim cô đập thình thịch, cảm giác sợ hãi và lo lắng tăng lên gấp bội.
\- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
\- Trên mạng xuất hiện thông tin ông chủ là kẻ chủ mưu ám sát Cao lão gia. Bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn xuống dốc thê thảm, truyền thông và người dân thì không ngừng công kích. Ông chủ đột nhiên… biến mất rồi.
\- CÁI GÌ? Anh nói bố tôi… biến mất?
Đúng như lời thư kí nói, trên văn phòng chủ tịch trống trơn, không một bóng người. Trên bàn vẫn còn đống tài liệu chưa xử lí xong chứng tỏ bố cô rời đi chưa lâu. Rốt cuộc thì ông đang ở đâu?
\- Tiểu thư… tiểu thư… \_ Một nhân viên đi tới chỗ Christina đang đứng, giọng lắp bắp.
\- Lại chuyện gì nữa?
\- Ông chủ, ông chủ đang ở trên sân thượng…
Không đợi người nhân viên nói hết câu, Christina cứ nhắm thẳng cầu thang mà đi đến, leo bộ lên sân thượng của công ty. Đến nơi rồi… nhưng kia chẳng phải bố cô sao?
\- Bố! \_ Christina hét to, tuy nhiên Lâm Hàn không một lần ngoảnh đầu lại. Càng ngày ông càng tiến gần đến phía mép của sân thượng.
Ở dưới, đám người xấu xa đó không ngừng công kích bố cô. Họ gọi ông là “kẻ sát nhân”, “kẻ không có tính người, đến bạn mình cũng dám giết”,… Những lời nói đó như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Christina khiến nó rỉ máu, xót càng thêm xót, đau chỉ thêm đau…
\- Bố, đừng mà… Bố phải nghĩ đến con chứ. Quay lại nhìn con một lần thôi, làm ơn…
Từng giọt nước ứ đọng nơi khoé mắt cô không kìm được mà trào ra ngoài. Christina khóc nấc lên, cổ họng như có một cục đá đè nặng vào, nghẹn ứ… Tận mắt chứng kiến người bố ruột của mình cứ từng bước, từng bước tiến về phía khoảng không vô định, một người con gái như cô thực sự không chịu nổi.
\- Aaaaaa… KHÔNG…
Lâm Hàn không ngoảnh lại nhìn con gái dù chỉ là một lần. Ông mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, trên đầu đội chiếc mũ che đi hơn nửa khuôn mặt. Giây phút cuối cuộc đời ông lại phải sống trong sự khinh bỉ, chế giễu, lăng mạ của người đời. Nếu ông không quyết định sớm, nếu ông còn chần chừ thì người gánh chịu hậu quả sẽ là con gái ông.
Thân thể của người đàn ông rơi từ tầng cao nhất của tập đoàn xuống dưới, ai cũng ngỡ ngàng. Họ ngỡ ngàng là phải, họ cũng đóng góp một phần vào việc bức chết bố cô mà. Chắc bây giờ họ vui lắm…
Christina không dám nhìn nữa, cô ôm đầu mình cứ thế mà nức nở. Cô không tin, ngàn vạn lần không tin. Mới hôm qua cô còn ăn cơm với bố, trò chuyện vui vẻ cùng bố cơ mà. Đây chắc chắn không phải sự thật, có lẽ chỉ là một giấc mơ phù phiếm hay cơn ác mộng thôi.