Christina thu mình vào trong góc của căn phòng, cô bịt tai lại, không muốn nghe bất cứ thứ gì Cao Minh Hạo nói nữa.
\- Em đừng tưởng như vậy là tôi sẽ thả em ra. Tôi đã nói rồi, chưa có cô gái nào dám từ chối tôi cả, em cũng không ngoại lệ.
\- Hơn nữa, em còn là người phụ nữ của hắn ta. Thử nghĩ mà xem, nếu hắn ta biết được em ở dưới thân tôi mà rên rỉ, hắn ta sẽ cảm thấy thế nào?
\- Bố em và Cao lão gia đều chết rồi, em nghĩ bây giờ ai là người có quyền lực nhất cái giới này? Ngoan ngoãn theo tôi đi, tôi sẽ xem xét cho em làm tình nhân của mình.
Lúc này đây, Christina phải một mình chống chọi với tất cả, bao gồm cả sự khinh thường, miệt thị, lăng mạ của Cao Minh Hạo. Cô rất sợ… sợ anh sẽ biết chuyện, sợ rằng anh sẽ vì thế mà rời bỏ cô. Cô sợ lắm!
\- Tôi hận anh! \_ Christina lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt mình. Khóc vì một tên khốn nạn như Cao Minh Hạo ư, không đáng!
\- Cứ đợi mà xem, rồi sẽ đến một ngày em phải quỳ xuống dưới chân tôi mà cầu xin.
Cao Minh Hạo rời đi, chỉ còn lại một mình Christina giữa căn phòng được bao trùm bởi bóng tối.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tủi thân đến mức này. Thành Phong… anh ở đâu, cô nhớ anh lắm. Nơi này không khác gì một địa ngục giam giữ tù nhân, Christina cảm giác mình như một cống phẩm sắp bị bán đi vậy. Bức bối, khó chịu, ngột ngạt… trên đời còn có nơi như thế này sao?
Vừa nãy vì kích động mà cô ném vỡ bát cháo, bây giờ nghĩ lại thì có chút hối hận. Chẳng qua là do cái bụng cô phản chủ thôi, nó kêu nãy giờ chứ cô cũng đâu muốn vậy. Tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, Christina cố nhắm mắt lại để quên đi cơn đói trong bụng mình. Vì quá đuối sức, cô cứ thế thiếp đi lúc nào không hay…
…
\- Tạt nước vào cho cô ta tỉnh dậy!
Tiếng nói của người phụ nữ vang lên giữa căn phòng kín. Chỉ cần nghe qua giọng nói cũng đủ biết đây là người “thảo mai” và giàu có đến mức nào.
Christina bị sặc nước mà tỉnh dậy. Đời cô chưa đủ khổ hay sao mà còn bị đánh thức bằng cách này, thân thể lạnh lẽo nay càng co rúm lại, vết thương rỉ máu bị dính nước mà trở nên đau xót gấp trăm lần.
\- Thì ra cũng chỉ là một đứa con gái có chút nhan sắc, thế quái nào mà Minh Hạo lại say đắm cô ta đến vậy?
Lúc này, Christina mới chú ý đến người phụ nữ trước mặt mình. Ánh sáng yếu ớt trong phòng cũng không làm giảm độ hào nhoáng của những thứ trang sức xa xỉ cô ta đeo trên người. Vòng cổ đính pha lê, nhẫn kim cương, lắc tay mạ vàng, khuyên tai phiên bản giới hạn,… rốt cuộc người có khối tài sản khổng lồ này là ai mà lại xuất hiện ở nơi tồn tàn như thế này?
“Bốp”
Ả ta tiến lại gần, giáng cho Christina một cái tát thật mạnh. Cô vì quá bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ biết xoa xoa gò má đang sưng đỏ.
\- Đau không? \_ Ả cười cợt hỏi cô.
\- Đầu óc cô có vấn đề à?
\- Luyện cơ tay chút thôi, xem da mặt cô dày đến mức nào mà dám bám lấy anh Minh Hạo của tôi.
Nực cười, Christina cô đang mong tên đó thả mình ra còn không được, hơi đâu mà đi bám lấy hắn ta. Đúng là chỉ có những kẻ điên mới chơi được với nhau.
\- Em đang làm gì vậy, ai cho phép em động đến cô ấy?
Cao Minh Hạo từ ngoài tiến vào, chỉ nhìn thấy bản mặt khốn nạn của anh ta cũng đủ khiến Christina buồn nôn.
Không nhanh không chậm, Minh Hạo tiến đến gần chỗ cô, lôi người phụ nữ kia ra ngoài mặc cho ả ta kêu la oai oái. Cô cũng không có tâm trạng để quan tâm nữa, anh ta thích làm gì thì làm. Dù sao thì danh dự của cô cũng bị anh ta bôi nhọ hết rồi, chẳng còn gì nữa…
\- Em đừng tưởng có thể lạnh lùng như thế với tôi?
\- Được thôi, tặng cho em cái