" Anh đang nhìn gì vậy? ".
Tần Ngọc kéo mũ, cậu vừa bị Bồi Phong kéo ra ngoài, nói muốn dẫn cậu đi câu cá, tình huống thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta có hơi không theo kịp.
" Chỗ đó.... " Tần Bồi Phong bẻ gãy cành cây khô trước mắt, chỉ chỉ, " Chỗ đó có một ngôi nhà ".
Tần Ngọc híp mắt, nhìn theo hướng anh chỉ, chỗ đó quả thật có một ngôi nhà hiện đại hai tầng, cách chỗ cậu không xa lắm. Còn có thể nhìn thấy nóc nhà màu đỏ, hẳn nó là một tòa nhà rất cũ rồi, dù hiện tại là tết cũng không có ai ở đó, người trong thôn cũng không muốn cho con cái mình đến đó chơi, nói nơi đó có ma quỷ.
" Ừ, sao vậy? ".
Tần Bồi Phong không lên tiếng, chỉ sâu sắc, sâu sắc ngắm nhìn căn nhà bị cỏ dại mọc um tùm kia, cảm giác mát mẻ, khiến anh càng mở rộng tầm mắt.
" Đi tới trước sẽ có một con sông nhỏ, vận khí tốt có thể câu được cá ".
" Sao mà anh biết được phía trước có con sông? ", Tần Ngọc trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến, Tần tiên sinh hình như từng nói, cậu và anh cùng quê.
" Anh từng tới chỗ này? ".
" Từng tới ", Tần Bồi Phong buông thùng nước trong tay, nhặt lên một nhánh cây, đang tìm chỗ có mặt băng tương đối mỏng, gõ ra một cái lỗ, dùng dây buộc mồi câu, thả từ trên mặt nước xuống, động tác rất thành thạo, hoàn toàn không giống như người lớn lên ở thành phố.
" Bởi vì anh không lớn lên ở thành phố a ", Tần Bồi Phong xoa xoa đầu Tần Ngọc, " Khi anh còn nhỏ, cũng từng trèo cây, hái trái cây rừng ".
Tần Ngọc nhìn Tần Bồi Phong đẩy kính, bộ dáng lắc đầu liên tục, " Không nhìn ra nha Tần tiên sinh ".
Dưới nước có chút động tĩnh, Tần Bồi Phong dùng sức kéo dây câu, cổ tay dùng sức, câu được một con cá lớn chừng bàn tay.
Tuy rằng cá nhỏ, nhưng thịt mềm, rất ngon.
Không chớp mắt nhìn mặt nước.
Tần tiên sinh nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn vẻ mặt Tần Ngọc, đột nhiên hỏi một câu.
" Tần Ngọc, vì sao em lại tên là Tần Ngọc vậy? ".
" Anh đang học theo Romeo và Juliet à? ", Tần Ngọc mỉm cười toe toét, bỗng nhiên hít phải một hơi gió lạnh, liên tục ho khan mấy tiếng, Tần Bồi Phong xoay người ôm cậu, ngăn gió lùa tới, Tần Ngọc chôn mặt trong cổ Bồi Phong, " Tần Bồi Phong, vì sao anh lại tên là Tần Bồi Phong vậy ".
" Bởi vì thần ban cho, bởi vì đó là sự cứu rỗi ".
Tựa hồ câu tiếp theo Romeo nói với Juliet, không phải như vậy, nhưng Tần Bồi Phong nhìn vào mắt Tần Ngọc, nói rất nghiêm túc, giống như chân thành khẩn cầu.
" Tên thật của anh, không phải là Tần Bồi Phong ".
" Hả? ".
Cậu nhìn Tần Bồi Phong cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Tần Ngọc lần đầu nhìn thấy Tần Bồi Phong cười như vậy, hoặc có thể đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là sau khi cậu đồng ý ở bên Bồi Phong.
Bất quá so với lần này không giống cho lắm, người trước mắt giống như đã vui vẻ quyết định được một chuyện gì đó rất quan trọng.
" Trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về thôi ", Tần Bồi Phong đứng lên, xách thùng nước, kéo Tần Ngọc về, " Anh có một câu chuyện xưa, muốn kể cho em nghe, câu chuyện về một người điên và một cậu bé xấu ".
Bọn họ đi được nửa đường, mưa đã bắt đầu rơi, hai người hoang mang rối loạn chạy tới trước căn nhà bỏ hoang nọ.
" Đây là ý trời a ".
Tần Ngọc nghe thấy Tần Bồi Phong nhẹ giọng cảm thán.
" Dù sao bây giờ cũng về không được, để anh kể chuyện cho em nghe....Ở quê của anh, có một gia đình, chồng là một quan chức lớn, cưới vợ, sinh được một cậu con trai, cuộc sống cũng coi như hòa thuận yên ổn, sau đó vị quan chức này lén lút sau lưng vợ mình, có người khác bên ngoài, sinh ra một đứa bé, tạo thành một gia đình hòa thuận khác, người vợ cả của vị quan chức này vốn có vấn đề về tinh thần, không chịu nổi đả kích như vậy, liền điên rồi, ông ta ngại mất mặt, đành sắp xếp cho vợ cả về quê, ngay cả đứa con trai di truyền căn bệnh tâm thần cũng về cùng, khi đó, đứa bé chỉ mới lên năm tuổi ".
Tần Bồi Phong nhìn bầu trời âm u, " Hai mẹ con bị đưa về sống chung với nhau, đứa bé kia không thể nào chăm sóc tốt cho người mẹ vui buồn thất thường của mình, nó không thể nào hiểu được mẹ mình muốn cái gì, muốn làm gì, tại sao lại đau khổ, vì sao lại tuyệt vọng như vậy, cho đến khi mẹ nó tự sát, nó cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao? ".
Giọng nói của Bồi Phong lãnh tĩnh như vậy, " Nó điên rồi ".
" Trước đêm giao thừa, pháo hoa ở bên ngoài rất