Vuốt ve mái tóc người yêu, vừa mịn vừa mềm, giống như tính cách của cậu, anh hôn cổ cậu, nơi đó có mùi hương anh đào ngọt ngào, sau đó cậu lại bất đắc dĩ đẩy đầu người kia ra.
" Đừng nghịch, Tần tiên sinh, tụi mình còn phải làm bữa trưa đó ".
Đây là lần đầu tiên cậu nấu cơm, mặc dù nguyên liệu bị chà đạp đến không ra hình dạng, nhưng cậu vẫn ngân nga như cũ, hứng thú bừng bừng.
Người yêu của anh vui vẻ.
Vì vậy anh cũng vui vẻ.
So với tất cả mọi người trên thế giới đều vui vẻ hơn, niềm vui ngập tràn trong lòng.
Tâm trạng hiếm thấy tốt như vậy, còn có Tần Ngọc tựa như ánh mắt trời, điều kiện có được hạnh phúc đã đạt thành, anh thu hoạch được quả ngọt chín muồi.
Ngọt ngào như mật vậy.
Anh dùng tay vén áo cậu lên, từ bên dưới một tấc lại một tấc mò lên trên, nhẵn nhụi mà ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được lưu luyến.
" Tần tiên sinh! Anh đừng quậy ".
Những lời này giống như đang làm nũng, trông rất đáng yêu.
" A Ngọc, anh đói ".
" Em đang nấu cơm a, anh như gấu koala đu trên người em như vậy, em ngay cả cắt thức ăn cũng không cắt được ", người yêu than phiền anh.
Nhưng là than phiền đáng yêu.
Anh hừ cười, môi đụng chạm vào gò má người yêu, bây giờ anh thật đói, đói bụng khiến tâm tình anh thay đổi, anh nhìn da thịt trắng nõn trước mắt, đột nhiên rất có cảm giác thèm được liếm một cái, dạ dày vẫn đói, nhưng tinh thần lại được thỏa mãn.
Bây giờ anh muốn ăn người yêu nhỏ của mình.
" Anh muốn ăn sạch em, A Ngọc thân ái của anh ".
" Em nói rồi cơm đang làm! Ăn em không có ngon đâu ".
Anh nhìn người yêu đang dùng điện thoại tra cách nấu món trứng xào cà chua, hẳn là xem xem nên bỏ cà chua trước hay là bỏ trứng trước, dáng vẻ nghiêm túc của cậu. Càng khiến anh đói hơn.
" A Ngọc ăn rất ngon a, hương vị vừa ngọt vừa mềm, anh thích nhất là hôn em, nuốt tính khí của em vào trong cơ thể mình, khẽ hôn nó, trấn an nó, làm cho nó ướt át rồi ủy khuất khóc ra, sau đó anh sẽ liếm sạch sẽ nó, anh muốn yêu thương em, A Ngọc thân ái của anh ".
Anh đẩy người yêu lên ghế salon, cậu thuận theo nằm bên dưới anh, con ngươi xinh đẹp liếc một cái, lại xấu hổ dời đi, hai cánh tay vòng qua cổ