Editor: Mộ
Trước khi tan sở, Tô Ly nhận được cuộc gọi từ Tưởng Uý, anh ta nói về Văn Sâm và muốn nói chuyện trực tiếp với cô về những vấn đề liên quan đến vụ án.
Cô đồng ý ngay lập tức, cô nghĩ lần trước mình vẫn chưa thực hiện được lời hứa mời anh ta đi ăn cơm nên nhân tiện hẹn vào tối hôm đó.
Tưởng Uý đến đây trong một bộ trang phục giản dị.
Đầu tiên anh ta đến trước con hẻm chứa văn phòng làm việc của các cô.
Tô Ly không có ý định lái xe nên họ cùng nhau đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
Sau đó họ đi ngang qua một quán ăn gần đó, dứt khoát chọn làm địa điểm ăn cơm.
Đây là một quán ăn lâu đời, nằm ở ngã tư phồn hoa, về cơ bản nó đã chật kín chỗ, có rất nhiều thực khách cả già trẻ gái trai và trẻ em đang cười nói rôm rả.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến bàn dành cho hai người vừa được dọn dẹp xong, đặt menu xuống và để hai ly nước sang một bên rồi rời đi.
Tô Ly gọi vài món rồi đưa cho Tưởng Uý, bởi vì nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao nên cô định cởi áo khoác ra.
Cô vừa cởi được một nửa thì có một trực giác vô cùng mãnh liệt khiến cô phải quét mắt nhìn xung quanh.
Trong lúc bất chợt, cô ngẩn người và bất động.
Lăng Diệu ngồi ngay cái bàn phía trước cô, lẫn vào đám đàn ông đang ăn quanh bàn tròn.
Anh mím môi, vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.
Tô Ly hơi ngẩn ra một lúc, cô không ngờ hai người lại trùng hợp gặp nhau ở đây.
Cô tính sương sương họ đã không gặp nhau đã gần một tuần, thoạt nhìn trông anh có vẻ mất tinh thần và mệt mỏi.
Đám đàn ông xung quanh anh rõ ràng là cấp dưới của Văn Sâm mà anh thường nói trong tin nhắn.
Tô Ly mặc lại áo khoác, gạt đi vẻ mặt thất thố của mình.
Cô không nhìn về góc đó nữa, cúi đầu cân nhắc xem có nên đổi sang quán khác để tránh mặt họ không.
Tưởng Uý đang ngồi đối diện cô đã gọi người phục vụ đến để trả thực đơn.
Tưởng Uý xoay người ngồi ngay ngắn, anh ta chú ý tới sự lơ đãng của cô và hỏi: “Em có tâm sự gì à?”
Tô Ly ngẩng đầu, cười gượng với anh ta: “Không có.”
“Em cứ nói đi.” Tưởng Uý rót nước vào cốc của cô.
“Bình thường em chỉ có một mình chắc chắn có rất nhiều áp lực.
Nếu em thấy có điều gì đó tiêu cực thì cứ nói với anh.”
Tô Ly thực sự không có cái gì tiêu cực để nói, thậm chí cô rất hiếm khi nói chuyện đó với Lăng Diệu.
Từ trước đến nay cô luôn độc lập, cho dù có khó chịu thế nào, cô cũng tự mình tiêu hóa một cách kịp thời và sẽ không để nó sang ngày hôm sau để khiến mình không thoải mái.
Giờ phút này, các loại tâm trạng phức tạp cứ liên tục thế chỗ cho nhau.
Cô vừa sợ Lăng Diệu hiểu lầm Tưởng Uý lại vừa sợ đám người đó chú ý đến tình hình bên này.
Cô thậm chí còn không dám nhìn về phía đó nhưng cô vẫn cảm nhận có một ánh mắt trong bóng tối đang nhìn cô chằm chằm.
Cô không muốn làm mình ngột ngạt nên dứt khoát chuyển đề tài rồi tiếp tục nói: “Anh nói người buôn bán ma túy gửi tiền vào thẻ của bố em có quan hệ với Văn Sâm?”
Tưởng Uý gật đầu: “Sau khi người đó bị bắt, thoạt nhìn có vẻ anh ta bị gài bẫy.
Trời xui đất khiến nghe theo lời xúi giục gửi tiền ma tuý cho bố em.
Bọn anh đã theo dõi đường dây của anh ta nhưng anh ta không tiếp xúc trực tiếp với Văn Sâm cũng không quen biết người đó.
Trước mắt bọn anh điều tra được là do Văn Sâm đã từng đổi tên.
Trước kia hắn là…, cũng không có ghi chú gì trong hồ sơ của bọn anh.”
Tô Ly sững sờ: “Cái tên này…”
Tưởng Uý biết cô đang nghĩ gì: “Trước đây anh từng cho em xem hồ sơ nên chắc em có ấn tượng.
Trong số những người gửi tiền ma túy có một cái tên là Viên Thạch Phong.”
Tô Ly sửng sốt: “Vậy tại sao hắn không bị bắt?”
Tưởng Uý nói: “Bọn anh có bắt hắn nhưng không bắt được.”
Tô Ly lại ngẩn người: “Sau đó thì sao…”
“Người bị bắt không phải là Viên Thạch Phong thật mà là một kẻ thế thân.
Khi bọn anh tìm đến, anh ta đã chết ngay tại chỗ vì một vụ nổ khí gas.
Lúc đó, khuôn mặt của anh ta đã không còn hoàn chỉnh nữa nên việc kiểm tra xảy ra sai sót và cái tên đó bị xoá khỏi hồ sơ.”
Tô Ly nghe vậy thì sợ hết hồn hết vía: “Ý anh là Văn Sâm tìm người chết thay cho hắn còn hắn thay tên đổi họ rồi bỏ trốn?”
“Hắn trốn rồi lại trở về.” Tưởng Uý đè thấp giọng: “Những người quấy rối em cũng có liên quan đến hắn ta.”
Cô vẫn không thể tưởng tượng được: “Không thể nào, gương mặt của hắn thì sao? Các anh không nhận ra à?”
“Trước đây anh không để ý đến người này, nhưng hôm nay bọn anh tra hành tung trước kia hắn, sau khi so sánh tổng thể gương mặt.
Có lẽ hắn đã ra nước ngoài để sửa sẹo, gọt bớt gò má và nâng cằm nên khi hắn trở lại đã xuất hiện rất nhiều sự thay đổi.”
Tô Ly im lặng một lúc lâu, hai tay cầm lấy cốc nước.
Cô nhìn chằm chằm những tia ánh sáng sóng sánh, nhất thời không tiêu hóa được lượng tin tức khó tin này.
Tưởng Uý bổ sung thêm: “Đây chỉ là phán đoán sơ bộ của bọn anh thôi.
Bây giờ hắn đang hành động rất cẩn thận.
Bọn anh chưa nắm được manh mối nào có giá trị, vì vậy tạm thời vẫn phải âm thầm theo dõi.”
Tô Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Các anh tự tra ra những thông tin này à?”
“Không hoàn toàn.” Tưởng Uý thẳng thắn thừa nhận: “Trước mắt hắn có tập đoàn Chí Khôn ở phía sau làm chỗ dựa và mở một hội sở kinh doanh, không thể tránh khỏi có liên quan đến ma tuý.
Cho nên người của đội phòng chống ma tuý thành phố vẫn đang ẩn nấp bên trong, một nửa thông tin bọn anh có được đều do họ cung cấp.”
Tô Ly cúi đầu, liếc mắt về một góc nào đó, chắc anh cũng biết những chuyện này.
Cô không biết tình hình hiện tại của anh như thế nào.
Hình như gần đây anh không nói về chuyện đó, là khó khăn hay thuận lợi thì cô muốn anh trực tiếp nói trước mặt cô.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại chắc chắn là không thể.
Trước mặt người ngoài, cô và anh chỉ những người tình cờ gặp nhau trên núi, ngoài ra họ không có bất cứ mối quan hệ sâu xa nào.
Trong lúc họ im lặng, người phục vụ lần lượt dọn món lên, cô và Tưởng Uý không nói chuyện này nữa và tập trung ăn hết bữa cơm.
Mặt khác, Lăng Diệu thực sự không nhìn Tô Ly quá lâu.
Sau khi cô quay đầu sang chỗ khác, anh cũng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm của mình.
Đã mấy ngày rồi anh chưa được gặp cô.
Thật hạnh phúc khi tình cờ nhìn thấy cô như thế này.
Truyện Tiên Hiệp
Trông cô có vẻ rất ổn và trạng thái tinh thần cũng tốt.
Lúc cô mỉm cười vẫn rất xinh đẹp và rạng rỡ, ngoại trừ người đàn ông ngồi đối diện với cô…
Khi anh ta vừa bước vào cửa, hàng lông mày của Lăng Diệu cau lại, sau đó anh cố ý tránh khỏi tầm mắt đối phương để anh ta không nhìn thấy mình.
Anh dựa vào sự che chở của những người xung quanh để cẩn thận giấu mình đi.
Anh cắm đầu uống vài ngụm rượu và nói chuyện với những người xung quanh.
cuối cùng anh đợi đến khi cả bàn ăn gần xong, từng người đứng lên và rời đi.
Vì đám người đang ngồi gần lối đi bên trong nên họ đi qua bàn bên cạnh của Tô Ly, cô cũng không trực tiếp đối mặt với họ.
Lúc họ đến rất bình thường lúc họ đi cũng rất yên lặng.
Nhưng điều anh không ngờ tới là lúc anh ra khỏi quán ăn, một tầm mắt khác đang lặng lẽ nhìn anh từ phía xa.
Lúc ăn cơm, Tô Ly không dám biểu hiện cảm xúc khác thường, cô cũng không dám phân tâm và để ý tới những người khác.
Cô chỉ mong họ nhanh chóng rời khỏi đây thì tảng đá trong lòng cô mới rơi xuống được.
Lúc cô ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tưởng Uý đang ngoái đầu về phía cửa, Tô Ly nhìn theo theo tầm mắt của