Editor: Mộ
Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Tô Ly thực sự bất ngờ.
Ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không có bóng người nào lướt qua.
Nhưng cô biết anh đang ở đây.
Chẳng qua là anh không xuất hiện mà cho chú chó của mình ra ngoài trước.
Cô nhất thời nhàn nhã đứng tại chỗ và nheo mắt nhìn chằm chằm phía sau chiếc xe của mình, chỉ có nơi đó là cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.
“Đừng trốn nữa.” Cô hét lên về phía đó “Ra đây.”
Hai giây sau, một bóng đen thật dài hiện lên trên mặt đất, sau đó một đôi chân chậm rãi xuất hiện kèm theo một bóng người cao lớn.
Tô Ly không nhìn rõ mặt anh.
Cô chỉ thấy anh rũ tay bên hông.
Điếu thuốc trong đầu ngón tay loé sáng, mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí.
Lăng Diệu dựa lưng lên xe, anh chọn một góc độ, và nhìn chằm chằm cô trong bóng tối.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay và đưa lên miệng.
Dừng lại một lát, một giây trước ngọn lửa kia vẫn còn loé sáng một giây sau đã bị anh ném xuống mặt đất, và dùng chân giẫm thật mạnh.
Tô Ly nhìn mặt đất, sau đó lại nhìn anh đang đi về phía cô.
Cho đến khi cách cô một mét, anh dừng lại, đèn xe vụt sáng phía sau, rọi vào chiếc quần dài của anh.
Đúng lúc đó Tô Ly tắt đèn xe, không gian xung quanh lập tức trở lại với bóng tối.
Tiểu Hắc ngồi xổm giữa hai người bọn họ.
Nó vẫn thở phì phò và ngẩng đầu lên đối mặt với Tô Ly.
Nó giữ tư thế đó rất lâu như thể đang đợi chờ điều gì đó.
Cả chủ lẫn chó đều trầm mặc, từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Rốt cuộc Tô Ly cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Cô mượn ánh trăng mờ nhạt để cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, phát hiện nó đang ngậm thứ gì đó mảnh mai trong miệng giống như một cành gỗ nhỏ.
Cô cười khẽ, tự hỏi tại sao nó không chịu buông ra.
Đúng lúc đó một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên bên tai cô.
Đó là người đàn ông trước mặt thổi.
Nó như một loại tín hiệu đặc biệt.
Tô Ly không đoán ra được, vừa định ngẩng đầu lên hỏi đã thấy Tiểu Hắc đột nhiên đứng lên.
Nó dùng hai móng vuốt phía trước nắm chặt góc áo của cô để vươn đầu về phía lòng bàn tay.
Tô Ly càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, cô vẫn chưa được nó có ý gì.
Cô cảm thấy lòng bàn tay bị nhánh cây chọc vào, Tiểu Hắc nhả thứ nó đang ngậm trong mồm vào tay cô.
Tô Ly thuận tay nhận lấy.
Có lẽ đó là một cành cây mỏng.
Nhưng lúc cô cầm nó lên, cô đột nhiên biết được nó là cái gì, trọng lượng hai đầu có hơi khác biệt, đầu bên kia là một đoá hoa.
Cô nâng nó lên một lần nữa, đến một nơi có ánh sáng, lần này cô nhìn thấy rõ đó là một bông hoa hồng nho nhỏ đã nở rộ.
Mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi.
Cô không biết phải diễn tả cảm xúc hạnh phúc này như thế nào.
Sự ngọt ngào lan toả khắp trái tim khiến cô không thể không mỉm cười.
Cuối cùng, cô bật cười thành tiếng và ngước mắt hỏi người đàn ông trước mặt: “Anh mua à?”
Sau khi Tiểu Hắc hoàn thành nhiệm vụ, nó trở lại bên cạnh Lăng Diệu, như thể cầu xin được ban thưởng.
Nó đứng lên giống như khi nãy để hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân.
Anh thản nhiên trả lời: “Tiểu Hắc nhặt được.”
Tô Ly không tin: “Anh gạt người, nó nhặt được ở chỗ nào cơ chứ?”
Lần này anh thừa nhận: “Thấy một đứa bé bán nên anh tiện thể mua.”
“Ở đâu?”
“Quảng trường trước chợ đêm.”
Cô hỏi: “Chỉ một bông thôi?”
Anh hỏi: “Chưa đủ à?”
“Đủ rồi.” Cô rất hài lòng nhưng cũng không nhịn được muốn suy đoán ý đồ của anh “Lễ tình nhân còn chưa đến, sao bây giờ anh lại tặng hoa?”
Anh tiến gần cô một bước, từ trên cao nhìn xuống dưới: “Ai nói chỉ có thể tặng vào ngày lễ tình nhân.”
Tô Ly dùng đầu ngón tay mân mê cành hoa, không biết cô nghĩ đến chuyện gì mà hỏi anh: “Anh chưa tặng ai bao giờ chứ?”
Anh biết cô hay suy nghĩ về những chuyện thừa thãi.
Anh nói: “Lần đầu tiên anh mua chỉ mua một cành thôi.
Em nói xem anh tặng nó cho ai?”
Tô Ly cười thầm, cô biết anh sẽ trả lời thế nào và anh cũng biết cô đang nghĩ gì, hai người ngầm hiểu ý nhau nhưng vẫn hỏi chỉ để kéo gần khoảng cách giữa họ.
Cô không nói về những bông hoa nữa mà đổi chủ đề: “Sao anh lại ở đây? Chờ em à?”
“Chờ em.” Anh cố ý ám chỉ: “Nhân tiện còn xem một vở kịch.”
Tô Ly nhớ tới tình huống vừa rồi.
Cô khẽ ho một tiếng, cau mày và nhìn anh một cách nghi ngờ: “Vậy anh tới khi nào? Anh sẽ không bám theo bọn em đấy chứ?”
Anh thay đổi tư thế rồi cười tự giễu: “Em cho rằng anh có hứng thú đi theo dõi sao?”
Tô Ly đến trước mặt anh: “Không có hứng thú? Vậy lúc ăn cơm ai cứ nhìn chằm chằm em?”
Anh không trả lời, lại nhìn cô.
Tầm mắt di chuyển xuống dưới.
Anh chạm ngón tay vào xương quai xanh của cô, giúp cô khép lại cổ áo đang hở.
Anh nói với cái giọng vô cùng chua chát: “Hôm nay em ăn mặc đẹp thật đấy, cố tình chuẩn bị à?”
Tô Ly cúi đầu nhìn những ngón tay lướt qua làn da trần trụi trên ngực cô rồi nhanh chóng thu lại.
Trước khi anh bỏ tay vào túi áo, cô đã lập tức nắm lấy tay anh và kéo nó về phía mình.
Anh nhìn bàn tay đang nắm chặt tay của mình, cảm thấy đầu ngón tay của cô ấy thật lạnh lẽo.
“Ngày nào em cũng mặc thế này, anh không để ý sao?” Cô chớp mắt nhìn anh: “Cũng đúng, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi.”
Anh nắm lại tay cô rồi dùng một bàn tay khác để bao bọc nó lại, anh hơi trách móc: “Trời lạnh thế này mà em mặc ít thế.”
Lòng bàn tay của anh giống như một cái lò sưởi, cô luyến tiếc những hơi ấm mà anh mang lại, nhân cơ hội đó cô dựa vào người anh: “Vậy anh ôm em đi.”
Ngay sau đó, anh mở rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Sau đó anh còn vén cổ áo khoác của cô lên, quấn chặt cô rồi nói: “Vẫn chưa phải Tết Nguyên Đán nhưng mấy hôm nay nhiệt độ xuống thấp, em phải mặc nhiều đồ hơn một chút.
“
Cô ôm anh vào lòng và nói: “Anh còn mặc ít hơn em.”
Anh bật cười: “Em đừng so sánh với anh.”
Tô Ly bĩu môi.
Hai người yên lặng ôm nhau một lát, cô mới nhớ tới chuyện quan trọng: “Mấy người đi cùng anh đâu rồi?”
Hiếm khi anh rảnh rỗi, anh nói: “Tối nay không có gì làm nên bọn anh tách ra.”
Cô ngạc nhiên: “Buổi tối câu lạc bộ đóng cửa à?”
Anh giải thích: “Gần đây họ sợ xảy ra chuyện nên chỉ làm ăn bình thường thôi, không giở trò gì cả.”
Tô Ly không hiểu tình hình cụ thể, chỉ nghĩ anh có thời gian để xả hơi là tốt lắm rồi, cô hỏi: “Tối nay anh đi đâu?”
Anh vuốt má cô và hỏi: “Em muốn anh đi đâu?”
Anh vừa hỏi cô đã nắm bắt cơ hội và nói: “Lên xe đi, em dẫn anh về nhà.”
Anh im lặng một lúc rồi cười khẽ.
Cô ngẩng đầu: “Anh cười cái gì?”
Anh nhéo má cô và nói bằng giọng điệu chua chát: “Đã lâu lắm rồi anh chưa nghe ai nói câu này với anh.”
Cô lại ôm anh chặt hơn: “Sau này em sẽ thường xuyên nói với anh.”
Anh cúi đầu và im lặng nhìn cô.
Sau đó anh gạt đám tóc bị gió thổi lung tung trên vầng trán của Tô Ly ra và khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
Sau khi lên xe, Tiểu Hắc ngồi ở ghế sau còn Lăng Diệu ngồi ở ghế phụ.
Đây là lần đầu tiên anh ngồi trên xe của phụ nữ, thỉnh thoảng anh lại liếc về phía cô và quan sát cô lái