Từ khi biết được Đường Chi Hạ muốn ứng tuyển làm vệ sĩ cho tên cậu ấm ăn chơi trác tán trong truyền thuyết Tư Mặc Phong, Hà Sơ Ảnh vẫn luôn không ngừng lải nhải bên tai tới nỗi cả hai gần như mất ăn mất ngủ.Đến hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, Hà Sơ Ảnh mới từ trên giường mở mắt đã nhìn thấy Đường Chi Hạ nhảy nhót kích động trên giường thông báo một tin sét đánh ngang tai rằng mình đã được tuyển dụng rất nhanh liền sẽ đến bảo vệ ở bên cạnh tên hỗn đản kia. Mặc cho Đường Chi Hạ có bao nhiêu mừng rỡ cùng mãn nguyện Hà Sơ Ảnh chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu trở nên u ám, mây đen xám xịt, bộ mặt cô lúc này cũng không khá khẩm hơn nhìn Đường Chi Hạ lắc đầu thở dài một hơi lại ủ rũ lười biếng cuộn vào trong chăn không nghe không hỏi mặc kệ sự đời.Ba ngày sauBiệt thự nhà họ Tư...Phong cảnh nơi này đặc biệt xinh đẹp, mặc dù ở giữa trung tâm thành phố nhưng ngôi biệt thự hoàn toàn được bao quanh bởi cây cối um tùm, vườn hoa tầng tầng lớp lớp trải dài rộng khắp giống như một thế ngoại đào viên ở những vùng ngoại ô xa xôi , không gian chìm trong một mảng yên tĩnh trong lành, nhưng không kém phần uy nghi, tráng lệ.Trước mặt Đường Chi Hạ là một cánh cổng lớn dẫn vào biệt thự, cô hít sâu một hơi cố gắng đè nén tâm trạng hồi hộp hiện tại, mới từ từ bước đến giơ tay bấm chuông cửa. Chẳng mấy chốc liền xuất hiện một cô gái mặc đồng phục người hầu, vì đã được dặn dò hôm nay sẽ có vệ sĩ mới đến lại thấy Đường Chi Hạ một thân sơ mi trắng, quần tây đen, áo vest đen cũng không gặng hỏi nhiều liền dẫn cô vào trong biệt thự.Đường Chi Hạ đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây vô cùng rộng lớn ,thỉnh thoảng lại có một vài người hầu lướt qua, vệ sĩ canh gác thì khỏi phải nói... nhiều vô kể, nhưng bất luận là người hầu hay vệ sĩ đều là vẻ mặt lạnh như băng không chút biểu hiện khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.Vòng qua một con đường dài, tiến vào sảnh lớn của biệt thự... Một người đàn ông trung niên đang đứng có vẻ như đang chờ đợi cô trông ông ta bộ dáng nghiêm nghị nhưng vừa nhìn đã biết là một người hiền hậu, cẩn trọng.Bước đến trước mặt Đường Chi Hạ, Thẩm Trọng thấp giọng hỏi : "Cô là Đường Vy?""Vâng ạ, cháu là vệ sĩ mới được tuyển, hôm nay đến đây nhận việc. " Đường Chi Hạ nhìn thấy bộ dạng hiền hậu mà uy nghiêm của ông lại bất chợt nhớ đến cha cô cũng là một mặt như vậy liền cảm thấy ấm áp, khóe môi tự động cong lên tươi cười đáp.Nhìn cô lúc này tuy rằng đã ngụy trang trông vô cùng xấu xí, da ngâm đen mặt đầy vết sẹo thâm nhưng đôi mắt cùng thần thái vẫn toát lên sức hút kỳ dị.Vẻ mặt tươi cười, sáng rỡ như ánh mặt trời kia khiến Thẩm Trọng có phần nghi hoặc, ông là quản gia ở đây đã nhiều năm, tính tình trung thực, cẩn trọng hiểu ý người đặc biệt nhìn người càng là một đôi mắt lão luyện tinh tường.Cô gái trước mắt ông đây rõ ràng là chân thành, đáng yêu vì cái gì lại trở thành vệ sĩ cho thiếu gia.Ông biết cô bé này là do đích thân Hàn Kỳ tuyển chọn phải biết rằng Hàn Kỳ là cao thủ số một bên cạnh Tư Mặc Phong, được hắn nhìn đến nhất định không phải tầm thường nhưng những người như hắn bọn họ đều là từ nhỏ lớn lên dưới sự huấn luyện vô cùng khắc nghiệt của lão gia.Một cô bé đáng yêu như vậy lẽ nào cũng đã phải trải qua những huấn luyện địa ngục đó. Suy nghĩ như vậy đáy mắt ông hiện lên một tia thương tiếc nhưng vẫn vẻ mặt bình tĩnh nghiêm nghị như cũ không lộ ra chút gì cũng không nói gì thêm , đây không phải là việc ông có thể hỏi đến bao năm nay vẫn luôn yên lặng làm việc theo chỉ thị của thiếu gia ngoài ra không nhúng tay vào những chuyện khác.” Đi theo tôi. ” Thẩm Trọng lạnh giọng nói.Dẫn Đường Chi Hạ bước lên lầu ông dừng lại trước một cửa phòng nhìn cô nói: ” Đây là phòng của cô. ” Nói rồi ông hướng mắt về phía bên cạnh: " Bên cạnh là phòng của thiếu gia , không có việc gì không được tùy tiện quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi... Rõ chưa!? Nếu thiếu gia muốn ra ngoài sẽ có người thông báo cho cô. ”Đường Chi Hạ ngoan ngoãn gật đầu: ” Cháu biết rồi! ”Thẩm Trọng sau khi dặn dò không nói gì thêm quay lưng