8 giờ 30 tốiTại cổng lớn hộp đêm Last Night một chiếc siêu xe bản giới hạn dừng lại, Hàn Kỳ bước xuống cung kính mở cửa xe cho Tư Mặc Phong..Tư Mặc Phong hôm nay mặc một bộ tây trang vô cùng tinh tế, chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc trông cực kỳ tùy hứng, cả người toát lên khí chất ma mị quyến rũ. Ngay cả Đường Chi Hạ cũng không thoát khỏi ma lực đó phút chốc giống như bị câu mất hồn phách mặt đỏ, tay run, tim đập nhanh luống cuống không biết tiếp theo mình phải làm gì.Tư Mặc Phong thái độ ngạo nghễ lười biếng nhảy xuống xe hướng cửa chính đi vào, Hàn Kỳ thấy cô ngồi đó ngẩn người liền nhắc nhở: "Đường Vy, cô làm sao vậy? Thiếu gia vào rồi, mau xuống xe"Đường Chi Hạ lúc này mới thức tỉnh vội vàng leo xuống, nối bước Hàn Kỳ một trước một sau theo vào.Đảo mắt nhìn quang cảnh nơi này, không hổ là hộp đêm lớn nhất thành phố Ninh Dương, ở đây chính là muốn có bao nhiêu xa hoa liền có bao nhiêu, muốn có bao nhiêu cuồng vọng liền có bấy nhiêu có thể nói là một thiên đường của sự cám dỗ khiến người ta trầm luân, vạn kiếp bất phục.Bước vào không bao lâu, cả người cô đều không thoải mái, kỳ thực trước nay cô chưa từng đặt chân đến những nơi như thế này, không khí ở đây thật khiến người ta hít thở không thông.Không ngờ Tư Mặc Phong vừa đến, chủ nhân của nơi này tổng giám đốc Cố Sở Hi liền đích thân ra nghênh đón bộ dáng hết sức ân cần niềm nở..Nghĩ tới cũng thật lạ, lấy thân phận địa vị của tên Cố Sở Hi kia trong giới kinh doanh so với Tư Mặc Phong mà nói chỉ có hơn chứ không kém càng đừng nhắc đến vấn đề thực lực, Cố Sở Hi người ta tay không gầy dựng nên Phong Đằng trong khi Tư Mặc Phong lại chỉ là một tên phá gia chi tử không hơn không kém. Không riêng gì Đường Chi Hạ đây cũng là thắc mắc của tất cả mọi người ở Ninh Dương khi đến đây.Mặc dù có thể nói Cố Sở Hi bản chất là một người làm ăn, thái độ kính trọng với khách hàng cũng là thói quen không thì là tính cách hắn vốn hòa nhã như vậy hoặc cũng có thể quan hệ bọn họ tốt xem như bạn bè mà đối đãi nhưng dù thế nào mọi người vẫn cảm thấy rất kỳ quái.Nếu nói đến vấn đề làm ăn hay tính cách Cố Sở Hi mặc dù khá thân thiện lại không tỏ ra niềm nở như vậy với bất kỳ ai ngoại trừ Tư Mặc Phong. Nếu nói về vấn đề quan hệ bạn bè gì đó Cố Sở Hi mặc dù vẫn hay ăn nói ngả ngớn thích chọc giận Tư Mặc Phong điều này xem ra rất giống bạn bè thân thiết nhưng mọi người vẫn rõ ràng nhìn ra được Cố Sở Hi rất sợ Tư Mặc Phong.Nhưng thắc mắc vẫn luôn là thắc mắc không ai có thể trả lời bọn họ về vấn đề này."Tư thiếu, anh lại tới nữa sao? Tuần này hình như anh đã tới bảy lần rồi, tần suất anh xuất hiện ở đây còn nhiều hơn cả tôi, người không biết còn tưởng anh mới chính là chủ nhân nơi này. " Cố Sở Hi cười hì hì nói. Nghe những lời này Đường Chi Hạ nhịn không được phụt cười ra thành tiếng thầm nghĩ tên thiếu gia này ăn chơi đến nỗi sắp dọn qua nhà người ta ở luôn rồi.Hàn Kỳ giật mình lập tức quay đầu vẻ mặt không thể tin được nhìn cô, Cố Sở Hi cũng bất ngờ nhưng lại cảm thấy cô gái này có chút thú vị dám ở trước mặt Tư Mặc Phong cười vào mặt anh ta xem như cô lợi hại.Về phần Tư Mặc Phong sắc mặt càng lúc càng càng đen làm cho không khí bỗng nhiên lạnh thêm vài độ.Ngước mắt thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, Đường Chi Hạ lập tức im bặt bất đắc dĩ đưa tay vuốt mũi bộ dáng như chưa từng có chuỵên gì xảy ra.Cố Sở Hi thu lại ánh mắt, nhìn Tư Mặc Phong lại cất lên giọng điệu nịnh hót :"Tất nhiên Tư thiếu đã nể mặt như vậy, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp… Mời bên này!"Nhóm người bọn họ sau khi vào một phòng bao, Hàn Kỳ và Đường Chi Hạ đi xung quanh kiểm tra một vòng an ninh trong phòng. Kiểm tra hoàn tất vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, yêu kiều xuất hiện phía cửa đang ung dung tiến vào, cô ta mặc một bộ váy đen bó sát khoe đường cong bốc lửa, mái tóc búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế trông vô cùng sexy quyến rũ.Đường Chi Hạ vừa nhìn đã nhận ra đây không phải minh tinh Lương San San mà Hà Sơ Ảnh suốt ngày nhắc tới thì còn ai vào đây, cô ta quả thật rất xinh đẹp đủ để hớp hồn đại đa số nam nhân trên đời này.Lương San San kiêu ngạo bước đến ngồi xuống bên cạnh Tư Mặc Phong, giọng nũng nịu, hờn dỗi:" Mặc Phong, sao lâu như vậy mới tìm em? Em còn tưởng anh không còn cần đến em nữa!"Vẫn là một vẻ lười biếng Tư Mặc Phong dựa lưng ra sau ghế đưa một tay ôm eo Lương San San kéo sát lại gần giọng trầm trầm tà mị nói :"Sao có thể, còn có ai mê hoặc hơn em. "Lương San San cười đến không khép được miệng ôm cánh tay Tư Mặc Phong dựa đầu vào trên vai anh, bộ dạng cô ta lúc này như thể cô ta chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.Đường Chi Hạ nhìn một màn trước mặt cảm thấy vô cùng chói mắt đang xoay lưng định đi ra ngoài lại nghe thấy âm thanh trầm khàn phía sau ngữ khí ra lệnh vang lên: " Đứng lại! ”Cô quay đầu chỉ chỉ chính mình, nhìn Tư Mặc Phong ngơ ngác hỏi :" Tôi… ? ""Đúng vậy… Cô...ở lại đây hầu rượu chúng tôi" Tư Mặc Phong mặt vẫn tỉnh bơ thản nhiên đáp như đúng rồi.Đường Chi Hạ dở khóc dở cười, ở đâu ra loại người mắt mọc trên đỉnh đầu như vậy, anh ta tưởng ai cũng mặc cho anh ta sai khiến chắc" Thật ngại quá, thiếu gia tôi là vệ sĩ của anh chứ không phải người hầu của anh trên hợp đồng đã ghi rõ, tôi chỉ phụ trách an toàn của anh chứ không chịu trách nhiệm về việc ăn, uống, tắm, rửa, ngủ, nghỉ của anh, chỉ cần là người có nhận thức đều biết rõ điều này, Tư thiếu gia chẳng lẽ không biết? " Đường Chi Hạ ngạo nghễ cong môi đáp.Hàn Kỳ toàn thân cứng đờ, trước nay không có cô gái nào dám trái ý thiếu gia chứ đừng nói là cãi lại hơn nữa đây không chỉ là cãi lại mà rõ ràng chính là mắng thiếu gia không có nhận thức. Nhưng những lời cô nói đúng là sự thật không có cách nào phản bác. Hàn Kỳ bắt đầu có chút âm thầm