Có những người đến và đi trong hành lang của bệnh viện, một số thì lo lắng, một số thì buồn bã, và một số thì thờ ơ.
Sau khi Thẩm Thu và Triệu Tu Diên tách ra, đi về hướng cầu thang.
Cô đột nhiên nhớ tới mình và Triệu Tu Diên khi còn nhỏ lúc còn ở cô nhi viện … Kỳ thật, ở một mức độ nào đó, hai người bọn họ rất giống nhau.
Vừa lầm lì, vừa ít nói, đề phòng tất cả mọi người trên thế giới.
Cả hai người từng sưởi ấm cho nhau, nhưng giờ đây, họ đã đường ai nấy đi.
Thẩm Thu chỉ cảm thấy buồn, nhưng không hối hận.
Cô vẫn sẽ coi Triệu Tu Diên là người thân quan trọng nhất của cô, nhưng không phải là người yêu.
“A—” Một cô gái lao xuống cầu thang, cầm trên tay một danh sách, va vào cô.
Thẩm Thu lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa là bước hụt, may mà cô được một bàn tay đỡ thắt lưng mới ổn định được cơ thể.
Thẩm Thu quay người lại, thì thấy Triệu Cảnh Hàng đang cau mày.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô gái kia liên tục cúi đầu xin lỗi.
Thẩm Thu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái và danh sách trong tay, nói: “Không sao đâu.”
Cô gái nói cảm ơn, không dừng lại lâu, tiếp tục chạy xuống lầu.
Trong viện, rất ít người bước đi nhẹ nhàng.
“Đang suy nghĩ gì vậy, đi cũng không thèm nhìn đường.” Triệu Cảnh Hàng đứng bên cạnh cô.
Thẩm Thu: “Không … sao anh lại ở đây.”
Triệu Cảnh Hàng: “Tìm em.”
Thẩm Thu nhìn thời gian: “Tôi chưa đi được nửa tiếng mà.”
“Tôi kêu em đi nửa tiếng thì quay về, nhưng tôi không nói là sẽ không tìm em.”
Thẩm Thu ồ một tiếng: “… Vậy tại sao anh lại ở phía sau tôi.”
“Lúc đi lên cầu thang, em không nhìn thấy tôi.” Triệu Cảnh Hàng hỏi: “Nếu không đi thang máy, em định đi thang bộ à?”
Thẩm Thu lắc đầu, trong lòng cô hơi hoảng loạn, chỉ muốn đi dạo một chút mà thôi.
Triệu Cảnh Hàng nhìn sắc mặt của cô, cũng không hỏi gì nữa, huống chi là chuyện của Triệu Tu Diên.
Anh duỗi tay nắm tay cô: “Đi thôi.”
Thẩm Thu sửng sốt một chút, trong bản năng muốn rút tay ra.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng đã đoán trước, nắm rất chặt.
“Tối hôm qua em đối xử với tôi như vậy, tôi nắm tay cũng không được à?” Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu: “…”
Tôi hôm qua cô đã làm gì anh vậy?
Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng rất vui vẻ, anh nắm chặt tay cô, hỏi: “Có muốn tiếp tục đi bộ không, hay là đi thang máy.”
Thẩm Thu: “… Đã đi được nửa đường rồi.”
“Được, vậy tiếp tục đi.”
Sau đó, cô không né tránh tay anh nữa.
Có lẽ cảm thấy mệt mỏi, hoặc có lẽ…..
Vào lúc này, cô buông thả mình, từ bỏ sự phản kháng.
Vì vậy, họ đi bộ tới phòng VIP.
Nhưng khi lên đến tầng này, lúc nhìn thấy ông Triệu ở trong phòng, Thẩm Thu hoàn hồn lại, nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay anh.
“Cảnh Hàng, cháu tới đúng lúc lắm, nhìn này….” Đúng lúc này, một ông lão đi ra khỏi phòng bệnh của ông Triệu và ngăn anh lại.
Có lẽ đó là là người thân của anh, bước chân Thẩm Thu nhanh hơn, đi về phía phòng bệnh của Chu Mễ Mễ.
“Chị ơi, chị về rồi ạ, chị không cãi nhau với anh Tu Diên đúng không ạ?” Vừa vào cửa, Chu Thiên Dương liền hỏi.
Thẩm Thu: “Không có, em đừng lo.”
“Anh Tu Diên không tức giận ạ?”
“Đúng rồi.”
Chu Thiên Dương có chút vui mừng: “Vậy, về sau chị sẽ quang minh chính đại đi thăm bọn em đúng không ạ?”
Thẩm Thu vỗ vỗ vai cậu: “Chị sẽ thường xuyên qua thăm, em đừng lo.”
Chu Thiên Dương gật đầu lia lịa.
Thẩm Thu đi tới cái ghế bên giường Chu Mễ Mễ rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, Triệu Cảnh Hàng cũng tới.
Có ai đó đi đằng sau anh, trên tay người đó cầm đồ ăn và trái cây trên tay.
“Ăn cơm.” Triệu Cảnh Hàng nói.
Chu Thiên Dương: “Cảm ơn anh!”
“Ừm.”
Đầu óc Thẩm Thu rối như tơ vò, lúc này mới nhớ ra đã là giữa trưa rồi, trong phòng chưa ai ăn cơm.
Cô liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Cảm ơn.”
Triệu Cảnh Hàng thản nhiên ngồi xuống sô pha: “Không cần cảm ơn, ừm….
Gọt táo cho tôi ăn là được rồi.”
Việc gọt táo cho anh không phải chuyện mới mẻ gì, Thẩm Thu không nói gì, cầm lấy con dao và quả táo trên mâm hoa quả, bắt đầu gọt cho anh.
“Nhớ cắt thành từng miếng.”
“Biết rồi.”
Hai phút sau, Thẩm Thu đặt quả táo đã cắt thành miếng nhỏ bên cạnh, Triệu Cảnh Hàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi thẳng vào người cô: “Em đút cho tôi ăn đi.”
Thẩm Thu: “?”
“Không phải em muốn cảm ơn tôi sao?”
Nếu đây là ở nhà, cô có thể sẽ nghe lời anh.
Nhưng bây giờ, hai đứa nhỏ ở bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt sắc bén, cô không thể làm được.
“Đại thiếu gia, nếu không nói, tôi còn tưởng người hôm nay nhập viện là anh.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ cau mày: “Em đang trù ai vậy?”
“Không ai cả, tự mình lấy ăn đi.”
Thẩm Thu mặc kệ anh, tự mình lấy bữa trưa, rồi bắt đầu ăn.
Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói: “Thẩm Thu.”
Thẩm Thu đưa cho Chu Thiên Dương một cái đùi gà, vẫn phớt lờ anh.
Triệu Cảnh Hàng: “Thẩm Thu.”
Thẩm Thu không nhìn, chỉ tập chung ăn cơm.
Triệu Cảnh Hàng ngồi thẳng dậy, “Thẩm…..”
“Phốc hahaha ––”
Triệu Cảnh Hàng cau mày nhìn Chu Mễ Mễ đang cười vui vẻ: “Em cười cái gì?”
Chu Mễ Mễ nhanh chóng dừng lại và nói: “Không có gì, em cảm thấy có chút đáng yêu.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt.
Chu Mễ Mễ nói một cách nghiêm túc: “Thật đó, hóa ra khi người khác yêu đương là thế này.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày, bởi vì câu này của em ấy mà rất hài lòng: “Yêu đương? Ồ, chị của em vẫn chưa là bạn gái của anh đâu.”
Chu Mễ Mễ: “Chị em chưa là bạn gái của anh, vậy mà anh vẫn giúp em.
Anh, anh đối xử với cấp dưới của mình thật tốt.”
Thẩm Thu trừng mắt nhìn Chu Mễ Mễ, ý bảo cô bé im lặng.
Chu Mễ Mễ liên tục nói: “Haiz anh à, không phải anh vẫn đuổi theo chị của em sao? Hmm….
Có phải là theo đuổi rất lâu không?”
Thẩm Thu: “Chu Mễ Mễ!”
Chu Mễ Mễ lập tức che miệng: “Rất xin lỗi, em sẽ không nói nữa.
Nếu không chị sẽ xấu hổ.”
Chu Thiên Dương cau mày, lập tức phản bác lại: “Em nói gì vậy, anh chưa bao giờ thấy chị ấy xấu hổ cả.”
“Bây giờ có kìa, lỗ tai chị ấy đỏ rồi!”
Triệu Cảnh Hàng còn chưa phát hiện ra, nhưng Chu Mễ Mễ vừa nói, anh nhìn qua thì thấy lỗ tai Thẩm Thu đúng thật đã đỏ.
Ngay lập tức, tâm trạng của anh cũng tốt hơn, anh duỗi tay nắm vành tai của cô: “Thật này–––”
“Anh làm gì vậy!” Thần Thu giật mình, liền đánh lên tay anh một cái.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, đột nhiên