Mùa xuân đã đến thật rồi, những khóm cây dưới lầu từ cành lá vụn vặt thưa thớt cũng trở nên xanh um tươi tốt, ngày càng có sức sống.
Hôm nay, Phương Tiêu Tiêu từ trường về, mặt buồn rười rượi, vừa vào cửa đã nằm dài trên ghế sô pha.
Thẩm Thu nghe thấy có tiếng động, đứng dậy khỏi máy tính từ trong phòng đi ra.
“Sao thế.”
“Tức chết đi được……”
Thẩm Thu thấy bộ dạng cô ấy sắp khóc đến nơi, ngồi bên cạnh: “Là trường học lại xảy ra chuyện gì à?”
“Đúng vậy! Mình thật sự phục mấy phụ huynh đó rồi, thành tích con cái không tốt thì đổ hết trách nhiệm lên người mình, còn sẵn lòng đến phòng hiệu trưởng, muốn đổi mình!” Phương Tiêu Tiêu tức giận nói, “Trước đây mình đã quan tâm đặc biệt đến ba đứa trẻ đó rồi, nhưng là chúng không chú tâm tới, lên lớp cũng không nghe giảng, mình thật là không còn cách nào khác với chúng.”
Thẩm Thu: “Trong một lớp học, không phải đứa trẻ nào cũng có thành xuất sắc hết.”
“Nhưng ba mẹ nào cũng muốn con mình là người giỏi nhất.” Phương Tiêu Tiêu nói, “Haizz mệt chết đi được, trước kia mình nghĩ giáo viên tiểu học rất dễ làm, còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nữa.
Kết quả…… trường tư thục thật sự quá mệt mỏi, ngày nào cũng nói khàn cả giọng, muốn chết muốn sống còn bị phụ huynh phàn nàn, mình không muốn làm nữa đâu.”
Thẩm Thu không rõ lắm về hình thức hoạt động của trường họ như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi cô ấy.
Phương Tiêu Tiêu nói: “Thu Thu, trước kia cậu nói sau khi kết thúc hợp đồng kia với Triệu Cảnh Hàng cậu cũng có dự định của riêng mình, cậu nghĩ muốn làm gì chưa.”
Thẩm Thu nói: “Ừ, kỳ thật, trước kia có nghĩ tới mở võ quán dạy taekwondo của riêng mình.”
Phương Tiêu Tiêu mắt sáng lên: “Hả? Sau đó sau đó thì sao.”
“Sau đó, hiện tại cũng có chuẩn bị.”
“Thật sao! Cậu muốn lập nghiệp, một mình?”
Thẩm Thu cười nhẹ: “Không phải đâu.”
“Bằng không thêm mình vào đi!”
“Hả?”
Phương Tiêu Tiêu: “Mình hùn vốn! Cô giáo này mình thật không muốn làm nữa, mình không hiểu taekwondo, nhưng mình có thể làm quản lý cho cậu, dù sao cậu cũng cần có hậu cần mà đúng không.”
“Được thì được, nhưng mà…… Lúc mới bắt đầu sẽ rất mệt, với cả, mình không chắc là sẽ làm tốt.”
“Vậy mình biết rồi, lập nghiệp đi.” Phương Tiêu Tiêu nói, “Trước đây ba mẹ đã cho mình một số tiền tiết kiệm, trong những năm qua bản thân mình cũng đã tiết kiệm được một ít.
Kỳ thật mình vẫn luôn muốn bản thân làm chút gì, nhưng mà, vẫn chưa biết làm gì.”
Thẩm Thu: “Cậu nghiêm túc à.”
“Nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn nữa, bây giờ cậu đang chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thẩm Thu trong một tháng qua, kỳ thật đã lên kế hoạch, bao gồm lựa chọn địa điểm, quy mô, cần tuyển bao nhiêu huấn luyện viên…… vân vân, cô đã có bản mẫu sơ bộ.
“Bây giờ là chọn địa điểm, mình đã liên hệ được hai nơi, ngày kia mình muốn đến xem sao.”
“Được đó, ngày kia vừa hay là cuối tuần, mình đi xem với cậu.” Phương Tiêu Tiêu hùng hổ nói, “Cuối học kỳ này mình sẽ nghỉ việc, đến lúc đó sẽ cùng cậu thực hiện!”
Thẩm Thu vốn nghĩ rằng, Phương Tiêu Tiêu chỉ đang tức giận chuyện ở trường, nhất thời kích động.
Nhưng không ngờ cô ấy thực sự đem chuyện nghỉ việc vào lịch trình.
Thế là, hai người cùng chọn địa điểm, Thẩm Thu liền bắt tay vào sửa sang.
Lúc trước cô đã tiết kiệm được một số tiền, hơn nữa thêm Phương Tiêu Tiêu gia nhập, cô đã mở một võ quán taekwondo nhỏ, tài chính coi như dư dả.
Chỉ là tự mình làm lấy, có rất nhiều việc cô như học lại lần nữa, mỗi ngày đều rất mệt.
Nhưng mà, hạnh phúc vẫn nhiều hơn.
Bởi vì cô có chuyện thực sự muốn làm, hơn nữa, chuyện này có thể lấp đầy cuộc sống của cô, khiến cô ít suy nghĩ về những thứ khác hơn.
Bốn mươi lăm ngày sau khi Triệu Cảnh Hàng biến mất, Thẩm Thu đã nhìn thấy dấu vết để lại của anh.
Không phải cố ý, nhưng vòng bạn bè của cô, cô thấy Triệu Thanh Mộng đăng ảnh trong vòng bạn bè.
Định vị ở nước ngoài, trong ba bức ảnh, có một tấm là Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng có lẽ Triệu Thanh Mộng cũng không phải chụp anh, cho nên chỉ có mặt bên của Triệu Cảnh Hàng, cũng không rõ ràng.
Dòng caption của Triệu Thanh Mộng: Mỗi ngày trôi qua, thật là phiền.
Gia đình họ Triệu ngày ngày thay đổi, tất cả bonj họ đều rất bận bịu.
Tháng này, ngay cả Triệu Tu Diên cũng chỉ gọi điện cho cô hai lần, họ cũng không nói gì nhiều, chỉ là cô nói với anh ta muốn mở võ quán taekwondo.
Triệu Tu Diên nói muốn giúp đỡ, nhưng cô từ chối.
Về phần Triệu Cảnh Hàng, anh đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng…… Thẩm Thu cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Chỉ thỉnh thoảng, cô không khỏi buồn một chút, cũng sẽ nhớ, ngày đó ở bệnh viện, lời anh chưa nói xong là gì.
Hôm nay là thứ tư, trời mưa rất to.
Thẩm Thu nhìn chăm chú võ quán được sửa sang xong, chuẩn bị về nhà.
Trên đường nhận được cuộc gọi từ Phương Tiêu Tiêu, cô ấy nói tan học muốn bắt xe về, nhưng không mang dù.
Thẩm Thu nói mình đang đợi cô ấy ở cổng tiểu khu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Thẩm Thu dừng lại ở cổng gác đợi, chờ được mười phút, thì xe Phương Tiêu Tiêu đến.
Thẩm Thu bước tới, đón người ra.
“Buổi tối chúng ta nấu mì đi, trong nhà còn chút rau và thịt.” Phương Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Thu: “Được.”
……
Hai người nói nói cười cười, từ bên ngoài tiểu khu đi vào.
Cách đó 50 mét, là chung cư nơi họ ở.
Khi đến gần hơn, Thẩm Thu nhìn thấy một bóng đen ở dưới chung cư, vì che dù, nên không nhìn thấy mặt.
Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên cô thấy tim đập thình thịch.
Hình bóng kia, ngay cả chiếc dù, cô cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Một lúc sau Phương Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy, có người đứng đó cũng không có gì là lạ, nhưng người đàn ông kia rất cao, cả người mặc đồ đen, dáng người thẳng tắp, một bóng dáng làm người khác không thể không đặt tầm mắt trên người hắn.
Phương Tiêu Tiêu có chút tò mò đánh giá.
Sau đó, có lẽ bởi vì có tiếng bước chân đến gần, người đàn ông ở cửa cuối cùng cũng di chuyển.
Hắn khẽ nâng dù lên, không có dù che, cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng lộ ra trong màn mưa.
Đã lâu không gặp nhưng đôi mắt ấy như khắc sâu trong tâm trí, trong veo như ngọc, điềm tĩnh lại đường hoàng, trong ánh mắt có mâu thuẫn.
Thẩm Thu đứng ngay tại chỗ, mím môi nhẹ.
Người trước mặt không biết là do thời tiết hôm nay có chút lạnh, hay là do sóng gió