Đêm nay đám phú nhị đại đến Tinh Huy rất náo nhiệt, ríu ra ríu rít, ngay cả những người kín tiếng cũng xuất hiện.
Đề tài không gì khác ngoài: Triệu Cảnh Hàng.
【 Mẹ ơi, lúc ấy tôi rất muốn lấy điện thoại ra chụp, nhưng tôi không dám! Bản ghi âm đó, tôi thật bội phục bạn 】
【 Ai ghi âm vậy? 】
【 Ha ha ha ai dám nhảy ra nói?? 】
【 Không quan trọng, ghi âm đó chính là Bồ Tát 】
【 Đúng là Triệu Cảnh Hàng sao, anh ta thế mà tỏ tình sao? 】
【 Hoàn toàn đúng là như vậy, lúc ấy có rất nhiều người ở hiện trường.
Chẳng phải lúc trước anh ta rất đào hoa sao, những cô gái đó nói đều là giả hết, chỉ để chọc tức cô vệ sĩ nhỏ của anh ta thôi 】
【 Rất ấn tượng ……】
【 Là tình yêu đích thực, mấy người không nhìn thấy sắc mặt của anh ta khi giải thích đâu, rất lo lắng! 】
【 Không phải nói cô vệ sĩ kia là người của Triệu Tu Diên sao? 】
【 Mặc kệ là người của ai, dù sao bây giờ là người của Triệu Cảnh Hàng】
【 Lời nói này không đúng, tôi đang nghĩ Triệu Cảnh Hàng có phải là người của cô không, Triệu đại thiếu gia của chúng ta đêm nay gần như đã gắn mác trên người mình: Đã kết hôn, chớ làm phiền 】
【 Ha ha ha ha ha ha 】
……
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, không lâu sau thì Triệu Thanh Mộng cũng biết.
Khi Triệu Thanh Mộng gọi cho Triệu Cảnh Hàng để xác nhận, thì Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình đang ngồi ở quầy bar, vẻ mặt ảm đạm.
Cách đây không lâu, anh để Thẩm Thu đi, bảo chú Dương đưa cô về, nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm, hơn một tháng nay, mỗi một phút mỗi một giây anh đều nhớ tới cô, vốn tưởng rằng sau khi quay lại họ có thể nói chuyện, quên hết đi những chuyện trước đây mà vui vẻ ở bên nhau.
Thật không ngờ, chuyện này lại không dễ dàng như vậy.
“Thôi đi, cúp máy đây.” Triệu Thanh Mộng ở đầu dây bên kia nói rất nhiều, nhưng Triệu Cảnh Hàng không thèm nói chuyện với cô ấy, trực tiếp tắt luôn điện thoại.
Doãn Hưng Trình nhìn anh một cái: “Được rồi, mọi người đều biết hết rồi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Biết thì biết thôi, không gì cả.”
Doãn Hưng Trình: “Vì thế, cậu nghiêm túc?”
“Nhìn tôi không giống sao?”
Doãn Hưng Trình: “Không phải không giống, lúc trước tôi còn cảm thấy cậu đối với Thẩm Thu không giống với những người khác, chỉ là…… Tôi không nghĩ lại khác nhau đến như vậy, cậu làm một trận như vậy, những người không biết còn tưởng cậu muốn cầu hôn.”
“Nếu nó dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”
Doãn Hưng Trình ngây người một chút: “Hả? Không lẽ cậu thật sự muốn cầu hôn đấy chứ, cậu muốn kết hôn với cô ấy?”
Triệu Cảnh Hàng chưa nghĩ tới mức này, nhưng nếu là kết hôn có thể trói cô ở bên cạnh mình, anh cảm thấy cũng có thể được đó.
Doãn Hưng Trình thấy bộ dáng cam chịu của anh, trong lòng sốc hơn.
Nhóm người này, ai mà không biết sự khác biệt giữa “Chơi” và “Lập gia đình” chứ.
Đối tượng vui chơi thì ai thế nào đều được, chỉ cần bản thân vui vẻ.
Nhưng nếu là kết hôn, vậy thì đối tượng kết hôn tuyệt đối phải môn đăng hộ đối, là người có lợi cho mình.
Đó cũng không phải là trò đùa.
“Tôi muốn cưới, cũng muốn cô ấy nguyện ý.” Triệu Cảnh Hàng tự giễu nói.
Doãn Hưng Trình: “Người trong nhà cậu…… Có thể đồng ý sao?”
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi cưới ai, cần bọn họ lắm lời sao.”
Doãn Hưng Trình ngẫm lại cũng đúng, từ khi ông Triệu qua đời, Triệu gia đã có những thay đổi lớn.
Theo di chúc của ông, ông đã phân chia tài sản của mình cho các con cháu bên dưới, người được hưởng nhiều nhất, là Triệu Cảnh Hàng.
Bây giờ, địa vị của Triệu Cảnh Hàng không gì lay động được, không chỉ có Triệu Tu Diên, đám người Triệu Tử Diệu, đoán chừng ngay cả ba anh cũng phải kiêng dè ba phần.
Cho nên, bây giờ nếu anh muốn làm cái gì, đúng là không ai có thể quản được anh.
Doãn Hưng Trình nói: “Vậy…… rốt cuộc thái độ của Thẩm Thu bây giờ là gì?”
Triệu Cảnh Hàng: “Cô ấy không muốn, cũng cảm thấy tôi và cô ấy không cùng một kiểu người.”
“Những lời nói này thật ra cũng không sai.”
Nói xong, chạm phải ánh mắt u ám của Triệu Cảnh Hàng.
Doãn Hưng Trình vội vàng nói: “Cậu cũng biết thân thế của Thẩm Thu, một cô gái như cô ấy thiếu cảm giác an toàn rất nghiêm trọng.
Cậu đấy, lại chẳng cho người ta chút cảm giác an toàn nào.”
“……”
“Nhưng mà không sao cả, câu đó nói thì nói vậy, tấm lòng chân thành đến sắt đá cũng mòn? Con gái ấy mà, phải biết cách dỗ dành.”
——
Sau một trận náo loạn như vậy, Thẩm Thu trở về nhà, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi.
Một trong số đó, là Lily.
“Thẩm Thu, chuyện ban đầu là như thế nào vậy, tôi nói Triệu Cảnh Hàng không cương nổi, thật đúng là oan uổng cho anh ta mà!”
Thẩm Thu: “……”
“Tôi nói mà sao Triệu Cảnh Hàng luôn đối với cô lạ lạ như vậy, hóa ra là thích thật…… Nhưng anh ta cũng quá trẻ con đi, vì giận dỗi cô mà cố ý giả vờ với nhiều người như vậy.
Giờ cô nghĩ thế nào.”
“…… Không nghĩ thế nào hết.”
“Chà đúng là kinh ngạc, tôi nói cô nghe, bây giờ có rất nhiều người đều cảm thấy cô như thần, đến cả Triệu Cảnh Hàng mà có thể thu gọn vào túi, quá là trâu bò.”
Đầu óc Thẩm Thu có chút loạn, nói: “Lily…… Không có chuyện gì hết, tôi cúp máy đây.”
“Được rồi, nếu như hai người có bất kỳ tiến triển nào, nhất định phải nói cho tôi biết đấy nhé!”
……
Tất cả mọi người đều bị sốc, nhưng, cũng có thể hiểu được.
Vì cho đến bây giờ, cô cũng đang rất sốc.
Người thật sự sốt ruột là Triệu Cảnh Hàng, người nói chắc chắn, anh sẽ luôn thích em cũng là Triệu Cảnh Hàng.
Như một giấc mơ.
Cô chần chờ khiếp sợ, lại không nhịn được, cứ không ngừng nhớ lại.
Một đêm nữa không ngủ, lại thêm hôm qua mất ngủ, cả người cô có chút choáng.
Ngày hôm sau cô dậy rời khỏi giường, với hai quầng thâm dưới mắt.
Cái cảm giác mất ngủ thật sự rất khó chịu, vì thế sáng ra cô không đến võ quán, lại chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến hơn 3 giờ chiều, cô mới ra khỏi nhà, đi đến võ quán.
Hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ phép, Thẩm Thu vì đuổi kịp tiến độ, định tự mình sơn bức tường.
Cô vừa chỉnh lại lớp sơn, thì một nhân viên bước vào nói: “Bà chủ, có người tìm.”
“Ai?”
“Không biết nữa, một anh đẹp trai.”
Ngay lập tức trong lòng Thẩm Thu đã có đáp án.
Quả nhiên, không lâu sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Thẩm Thu dừng công việc: “Sao anh lại đến đây……”
Triệu Cảnh Hàng đi vòng qua đống vật liệu hỗn độn, đứng trước mặt cô: “Con người em, khiến người ta rất khó chịu.”
Thẩm Thu sắc mặt có chút khó xử: “…… Điều tôi nói là sự thật.”
Chuyện tối qua cô còn chưa trấn tỉnh lại, giờ lại nhìn thấy anh, nên hơi bối rối.
Nhưng bản thân Triệu Cảnh Hàng, dường như không có gì đặc biệt.
Anh không cãi với cô, chỉ nói: “Đi ngang qua, vào xem xem chỗ em thế nào rồi.”
Thẩm Thu rũ mắt: “Không có gì, vẫn chưa xong.”
“Ồ.” Triệu Cảnh Hàng nhìn chung quanh một vòng,