Thẩm Thu ăn lẩu nhưng cả người lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn, khó chịu.
Hai cô gái ngồi bên kia cánh cửa lâu lâu lại nhìn bọn họ, qua ánh mắt của họ có thể thấy là họ đang thắc mắc tại sao cô lại không biết tốt xấu như vậy.
Vì vậy, Thẩm Thu ăn thật nhanh, ăn xong, cô liền đứng dậy rời đi.
“Thẩm Thu.”
“Thẩm Thu!”
Triệu Cảnh Hàng chạy theo túm tay cô: “Anh đưa em về”
Thẩm Thu nói: “Tôi sẽ gọi xe.”
“Chú Dương ở bên kia rồi.”
Thẩm Thu đưa điện thoại cho anh xem: “Tôi đã gọi xe rồi.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn vào màn hình, trầm giọng nói: “Em nhất quyết phải làm trái ý anh, đúng không?”
“Chính anh mới là người đang làm trái ý tôi đấy.”
Triệu Cảnh Hàng trầm mặc: “Vậy tại sao lúc nãy em nghe tôi nói xong lại không vui?”
Thẩm Thu: “…… Không.”
Triệu Cảnh Hàng cười: “Lúc trước em nói bên cạnh anh có quá nhiều người.
Vì vậy, cưới anh có được không?”
Thẩm Thu sửng sốt: “Cái gì?”
“Như vậy thì anh sẽ trở thành người của em, không được sao?”
Trong đầu Thẩm Thu lập tức nghĩ tới câu anh vừa nói –––– “Đúng vậy, không thể thêm ai khác.”
Cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại.
Một cơn gió thổi qua, gió thổi khiến tóc cô hơi rối.
Cô lấy tay vuốt tóc ra sau tai, không biết là do gió quá mạnh hay là do cô đang luống cuống, vuốt hai lần vẫn không được.
“7196*?”
(*7196 ở đây có lẽ là mã số gọi xe.)
Đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe màu trắng từ từ chạy đến, hạ cửa kính xuống gọi Thẩm Thu.
Thẩm Thu định thần lại, ừ một tiếng, lập tức chạy đến mở cửa sau xe rồi ngồi vào.
“Là 7196 đúng không?” Chú tài xế quay người lại hỏi.
“Đúng rồi, mình đi thôi.”
Chú tài xế đáp lại một câu: “Được.”
Cửa sổ phía sau dán kính mờ nên người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng Thẩm Thu có thể nhìn thấy bên ngoài.
Xe nhanh chóng chuyển bánh, Thẩm Thu trấn an bản thân, cô phải bình tĩnh.
Xe đã đi xa, cô không còn nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng.
Đinh ——
Điện thoại của cô vang lên..
Thẩm Thu rũ mắt, thấy tin nhắn của Triệu Cảnh Hàng hiện lên trên màn hình:
【 Anh chờ em 】
“Cô gái này, bạn trai cô rất đẹp trai, chắc là một minh tinh nhỉ?” Tài xế ngồi ở ghế lái lên tiếng.
Thẩm Thu trầm mặc, nói: “Không phải.”
“Không phải diễn viên à? Ài, nhìn rất giống người diễn viên mà con gái tôi thích, cao hơn một chút….Nếu con gái tôi mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói nhiều lắm.
Mới 17 tuổi thôi, rất đáng yêu và thích đu thần tượng.”
Ý của cô không phải vậy, nhưng tài xế vẫn lo nói chuyện của mình.
Thẩm Thu không nghe ông nói, chỉ lo suy nghĩ tới ba chữ kia.
Suy nghĩ một lúc lâu, tài xế vẫn đang nói về chuyện con gái mình đu thần tượng.
Nói được một lúc thì ông nói thêm một câu, bạn trai của cô thật đẹp trai, rất giống diễn viên.
Thẩm Thu nhướng mày, nói: “Anh ấy không phải là minh tinh…… Chỉ là, có chút ưa nhìn thôi.”
——
Thời gian này, Thẩm Thu vẫn luôn bận rộn, cô giành cả ngày ở trong võ quán.
Triệu Cảnh Hàng đôi khi cũng tới, đại loại là làm mấy việc lặt vặt giúp đỡ cô ở võ quán, chủ yếu là muốn cô mời anh đi ăn.
Anh không nói, tuy anh không hỏi cô bất cứ điều gì, cũng không xồ xã một cách mạnh mẽ.
Có lẽ đúng, anh kiên nhẫn chờ.
Giữa tháng sáu, nửa tháng trước khi võ quán mở cửa.
Võ quán của cô đã đặt gần hết đồ đạc, tuyển xong huấn luyện viên, bây giờ đang trong giai đoạn quảng cáo và tuyên truyền.
Hôm nay, Thẩm Thu bận rộn xong một ngày, chuẩn bị đợi cơm về tới, ăn xong sẽ quay về nhà.
Cơm thì chưa thấy đâu, nhưng đã có người gõ cửa trước.
Thẩm Thu ngồi ở quầy lễ tân, nên có người đi tới là cô nhìn được ngay.
Cô có chút ngạc nhiên, ngồi dậy: “Sao anh lại tới đây?”
Triệu Tu Diên bước vào: “Tới xem em thế nào rồi?”
Thẩm Thu: “Cảm ơn anh… Mọi thứ đều ổn cả, hiện tại đang trong giai đoạn tuyển học sinh thôi.”
Triệu Tu Diên vừa ở công ty về, nên trên người ăn mặc chỉn chu từ đầu đến chân.
Anh ta bước vào trong, cởi áo khoác ngoài ra, nới lỏng cà vạt, hoàn toàn thả lỏng.
“Không tồi, lần trước tới đây, em còn chưa trang trí.”
Triệu Tu Diên ngồi xuống sô pha, nói: “Xem ra, cái gì em cũng có thể làm tốt.”
Thẩm Thu hiếm khi xấu hổ, nói: “Anh đừng nói có phóng đại như vậy chứ.”
Triệu Tu Diên cười, nói: “Em định bao giờ khai trương võ quán?”
“Ngày 15 tháng sau.”
Triệu Tu Diên gật đầu: “Vậy đến lúc đó, anh sẽ lại đến.”
“Không cần không cần, anh còn bận nhiều việc, không cần phải quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
“Được.” Triệu Tu Diên chần chừ, nói tiếp: “Có phải Triệu Cảnh Hàng gần đây thường xuyên tới chỗ em không?”
Vụ Triệu Cảnh Hàng ở Tinh Huy lúc trước, đã sớm truyền tới tai Triệu Tu Diên.
Lần trước, anh ta đến tìm Thẩm Thu thì vô tình thấy Triệu Cảnh Hàng.
Chỉ là lúc đó Triệu Cảnh Hàng đi lên lầu trước, cho nên anh ta mới không đi vào.
Thẩm Thu sờ sờ mũi: “Trùng hợp thôi.”
“Thời gian này cậu ta có lẽ sẽ bận rất nhiều việc, ông nội để lại cho cậu ta rất nhiều thứ, là may mắn nhưng cũng là rắc rối.”
Thẩm Thu: “Còn anh, có sao không?”
Triệu Tu Diên nói: “Không khác gì trước kia lắm, ông ấy phân chia cũng rất rõ ràng, năng lực chỉ là bề ngoài, cậu ta cũng là cháu nội ruột của ông ấy.
Anh từ bên ngoài vào, ông ấy sẽ không cho anh thứ quan trọng nhất.”
Thẩm Thu nhíu mày: “A Diên……”
“Không sao, lúc trước em nói cũng không sai, là tham vọng của anh quá lớn, suýt chút nữa đã quên mất bản thân.” Triệu Tu Diên thở dài, nói: “Thực ra bây giờ cũng tốt, không cần suy nghĩ nhiều nữa, rất thư thái.”
Vẻ mặt Triệu Tu Diên rất bình tĩnh.
Thẩm Thu thấy vậy cũng yên tâm hơn.
Mấy năm nay, cô thật sự đã xem Triệu Tu Diên là người quan trọng của mình.
Cô không muốn anh ta áp lực, mỗi ngày đều sống không hạnh phúc.
Bây giờ, cô nghĩ đây cũng là chuyện tốt đối với anh ta.
“Cho hỏi, có phải cô đặt cơm hộp không?” Đúng lúc này, có một người giao hàng đến võ quán của cô.
“Ừ, đúng rồi, anh đưa cho tôi.” Thẩm Thu đứng dậy mang hộp cơm vào: “À…… em không biết anh sẽ tới, cho nên kêu có một phần, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không cần, anh ăn ở đây đi, anh lười ra ngoài.” Triệu Tu Diên nhìn hộp cơm, nói, “Em ăn gì thì kêu một phần giống vậy cho anh đi.”
“Mì sợi.”
“Được, anh cũng ăn cái này.”
Thẩm Thu thấy vậy cũng không khách sáo với anh, nói thẳng: “Gọi mì không cay cho anh được không?”
“Được.”
……
Mì không để lâu được, vì vậy Triệu Tu Diên kêu Thẩm Thu ăn trước.
Triệu Tu Diên yên lặng ngồi nhìn cô ăn mì, đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên cô ăn bữa đầu tiên khi rời khỏi cô nhi viện.
Lúc ấy hai người ngồi trong một quán ăn, cô vẫn vậy, vẫn ăn rất yên tĩnh.
Lúc đó anh đã nghĩ gì? Hình như là, sẽ làm cho cô mỗi ngày đều là đồ ngon, sẽ không ai bắt nạt bọn họ nữa, sẽ khiến cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Lúc đó, anh cảm thấy bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Có lẽ anh ta luôn nghĩ cô ở bên anh ta là lẽ đương nhiên, cho nên anh đã xem nhẹ rất nhiều thứ…..Vì vậy bây giờ, người ở bên cạnh mình đã rời đi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Thu vừa ăn vừa ngẩng đầy nhìn về phía Triệu Tu Diên.
Triệu Tu Diên dừng một chút, có chút chua xót lắc đầu: “Không có gì, chỉ nghĩ nhìn thấy em ăn hình như rất ngon, mì này ngon lắm à?”
Thẩm Thu cười: “Ừm, rất ngon , đợi lát nữa anh sẽ biết.”
……
Triệu Tu Diên có một buổi xã giao nên ăn xong thì rời đi.
Thẩm Thu cũng quay về nhà.
Phương Tiêu Tiêu đã từ chức ở trường học, hiện tại đang chuẩn bị tuyển học sinh cho võ quán.
Lúc Thẩm Thu quay lại, đúng lúc thấy mấy người phụ huynh ứng tuyển đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm.
Phương Tiêu Tiêu: “Thu Thu, có một số phụ huynh học sinh biết mình tới võ quán, nên họ muốn cho con họ tới đây.”
Thẩm Thu ngồi ở bên cạnh: “Cậu tuyên truyền ở trường học trước à?”
“Không có, chỉ là mấy phụ huynh đó quan tâm mình, hỏi mình từ chức rồi thì sẽ làm gì, mình chỉ nói sự thật