Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu lên khung cửa sổ của phòng Ngân Xuyến.
Cô từ từ tỉnh dậy, đôi mắt đã sưng lên vì đêm qua cô khóc rất nhiều.
Cô ngồi dậy để bắt đầu một ngày mới, không cần phải nỗ lực thay đổi vì Hạ Bán Tử nữa.
Khi ngồi dậy, đập ngay vào mắt cô là một Bạc Huyền Sâm bằng da bằng thịt, cậu ta đã bước vào phòng cô từ lúc nào không hay.
Đã vậy còn ngủ gật ngay bên cạnh giường của Ngân Xuyến như một chú cún nhỏ vậy.
Cô để ý đến những vết thương của bản thân đã được băng bó lại gọn gàng và cẩn thận, điều này làm cho Ngân Xuyến phải nhìn cậu bằng một ánh mắt khác.
Cô lớn tiếng gọi cậu tỉnh dậy: “Nè, đừng có ngủ nữa, mau tỉnh lại cho tôi.”
Cô còn thuận tay đánh nhẹ vào cánh tay phải của cậu cho bõ tức, dù sao thì chuyện cô bị đổ oan cũng do cậu ta chứ còn ai vào đây nữa.
Bạc Huyền Sâm giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ tự nhiên, cậu nắm chặt lấy cổ tay của cô, dứt khoát vật cô nằm xuống giường một cách nhanh chóng.
Ánh mắt cùng với biểu cảm của cậu lúc này trông vô cùng đáng sợ, giống như đang chuẩn bị bóp chết cô vậy.
Ngân Xuyến tức giận lườm Bạc Huyền Sâm: “Cậu đang làm gì đấy? Muốn giết tôi tới như vậy sao?”
Lúc này, Bạc Huyền sâm mới tỉnh ngủ hẳn, cậu ta trợn tròn hai mắt nhìn cô với một cảm xúc ngại ngùng khó nói.
Huyền Sâm nhanh nhẹn nhảy xuống giường, cúi đầu mà nhận lỗi với cô:
“Thiếu phu tôi không cố ý đâu ạ, đây chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.”
Ngân Xuyến cũng hiểu được tâm lý của một người vệ sĩ.
Tinh thần cảnh giác cao, tốc độ phản xạ nhanh nhẹn khi bị người khác tấn công cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
Cô cũng vì thế mà tạm thời bỏ qua cho cậu về hành động ngông cuồng vừa nãy.
Ngân Xuyến ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường nhìn cậu: “Là cậu giúp tôi xử lý vết thương đúng chứ?”
Bạc Huyền Sâm ngẩng đầu đáp: “Vâng, xin lỗi vì đã khiến phu nhân giật mình.”
Suy nghĩ kĩ lại thì hình như hôm qua cậu ta muốn trợ giúp cô báo thù thì phải.
Cơ mà chẳng có lý do gì mà cậu ta lại bán mạng một cách vô điều kiện cho cô cả, chắc chắn có mục đích riêng.
Ngân Xuyến nghiêm nghị hỏi cậu ta:
“Nói đi, tại sao muốn giúp tôi trả thù?”
Bạc Huyền Sâm không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay: “Bởi vì nhà họ Hạ có mối thù với tôi, mối thù mà cả đời không bao giờ tôi quên được.”
Ánh mắt cậu ta có một nỗi đau sâu thẳm, trộn lẫn vào đó là một mầm mống của sự hận thù đang sinh trưởng trong đôi mắt cậu.
Phải là một mối thù sâu đậm như thế nào mới khiến cho một người trẻ tuổi như cậu ta cam tâm tình nguyện làm tay sai cho Hạ Bán Tử cơ chứ? Thế nhưng điều đó chẳng quan trọng đối với