Ngân Xuyến chỉ lạnh lùng đáp: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi đã không còn tin vào cái được gọi là tình yêu nữa rồi.”
Bạc Huyền Sâm cũng hiểu được tâm trạng rối bời của cô lúc này.
Cảm giác bị chính người mình yêu phản bội thực sự rất đau đớn và khó chịu.
Cô ấy đã không thể mở lòng của bản thân với bất kì người nào khác.
Sự sợ hãi, ám ảnh những việc làm Hạ Bán Tử đã tặng cho Ngân Xuyến, khiến cho cô trở thành một người vô tình và máu lạnh.
Nhưng không sao hết, anh không cần phu nhân phải đáp lại tình cảm này của của anh.
Bạc Huyền Sâm chỉ mong muốn cô có một cuộc sống tốt hơn là được rồi, không bị tình cảm giày vò suốt khoảng thời gian còn lại của đời người.
[…]
Hôm nay, Hạ Bán Tử vẫn thức dậy bình thường đi làm.
Anh thong thả ngồi trên bàn ăn uống một tách cà phê nóng.
Không gian căn phòng thật vắng lặng và trống trải.
Mọi ngày đều sẽ có sự hiện diện của Ngân Xuyến làm những món ăn ngon mời anh ăn.
Thế nhưng, bắt đầu từ ngày hôm nay, có lẽ Hạ Bán Tử sẽ không bao giờ được ăn chúng nữa.
Cảm giác thật buồn và thiếu vắng.
Anh cau mày lại đặt ly cà phê xuống bàn.
“Cảm giác chết tiệt này là gì chứ? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến như vậy?”
Đúng lúc này, Ngân Xuyến cũng từ trên phòng đi xuống.
Bạc Huyền Sâm cũng ân cần đi theo để dìu cô leo xuống những bậc thang đó.
Hai người họ trông rất bình thường, khuôn mặt cả hai đều nguội lạnh không hề có bất kì cảm xúc gì.
Trạng thái và không khí xung quanh họ phân cách rõ ràng giữa địa vị chủ tớ, ai nhìn vào cũng có thể đoán được là như vậy.
Thế nhưng trong đôi mắt của Hạ Bán Tử thì lại là một khung cảnh trái ngược lại hoàn toàn.
Trong suy nghĩ thiển cận của anh, tự biên, tự diễn ra một khung cảnh thật ngọt ngào và đầy những nụ cười tươi tắn của Ngân Xuyến và Bạc Huyền Sâm.
Không gian xung quanh là một màu hường lấp lánh đến chói cả đôi mắt của hắn, đến cả khoảng cách tiếp xúc cũng thực sự vượt quá giới hạn của chú tớ.
Da mặt của Hạ Bán Tử nheo lại với nhau, đôi mắt trở nên khó chịu và tràn đầy sự ganh ghét.
Hắn lớn giọng mỉa mai cô:
“Chà, đúng là không biết xấu hổ! Hôm qua còn bày đặt giải thích đủ kiểu với tôi, sáng hôm sau liền tỏ ra thân thiết với người tình nhỏ của cô rồi cơ đấy.”
Câu nói của Hạ Bán Tử không khác nào đang phỉ nhổ, bôi đen danh dự của cô trước mặt các người hầu trong nhà.
Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu hắn đối xử với cô như một kẻ ở đợ đâu.
Đánh đập, chửi mắng, vu oan tất cả đều có đủ, chẳng thiếu một cái gì.
Hạ Bán Tử xứng đáng được một vé đến với trại cải tạo vì tội hành hung vợ.
Lần này, Ngân Xuyến không thèm nhẫn nhịn tên khốn trước mặt nữa, cô lớn giọng cãi lại hắn:
“Thật ngại quá, đã để anh chướng mắt rồi.
Nhưng mà nếu không nhờ có anh tặng cho tôi những vết