Cả người cô toát lên khí chất vô cùng đáng sợ, giống như một chúa sơn lâm đang hăm dọa một con sói hoang vậy.
Điều này làm cho đôi mắt của Hạ Bán Tử có chút kinh hoàng.
Khuôn mặt hắn lúc này đã tức đến nỗi đỏ hết cả mặt, nhưng chẳng có lý lẽ để đáp trả.
Nếu hắn lên tiếng cãi lên thì chẳng khác nào đang thú nhận với cảm xúc ghen tị của bản thân chứ.
Nhưng nếu cứ im lặng như thế thì trong lòng Hạ Bán Tử không thể nào mà nuốt trôi được cơn tức này được.
“Chát...”
Hạ Bán Tử thẳng tay tát vào khuôn mặt của Ngân Xuyến.
Cái tát của hắn làm cho cơ thể của cô chao đảo đến nỗi không thể tự bản thân cô đứng vững được.
Bạc Huyền Sâm nhanh chóng đến đỡ lấy cô, cậu lo lắng chạm nhẹ vào một bên má đang ửng đỏ lên của Ngân xuyến.
Trong lòng cậu lại nổi lên cơn sóng muốn giết người.
Đôi mắt cậu trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, liếc thẳng về phía Hạ bán Tử.
“Sao thiếu gia có thể ra tay đánh phu nhân cơ chứ? Cô ấy cũng là một diễn viên đấy.”
“Có làm sao? Cậu chỉ là một tên vệ sĩ quèn, không có tư cách lên tiếng nói chuyện ở đây.” Hạ bán Tử khinh bỉ nhìn cậu.
Mặc dù bị đánh một cái, nhưng cô cảm thấy đây là cơ hội tốt để chọc tức tên khốn kia.
Hắn sẽ chẳng bao giờ có thể chịu được việc bản thân bị sỉ nhục, không sánh bằng một người vệ sĩ của cô.
Bạc Huyền sâm đang định tiến đến tẩn cho tên khốn đó một trận thì lại bị Ngân Xuyến ngăn cản lại.
Cô dịu dàng chạm nhẹ vào má của cậu, ánh mắt vô cùng si tình mà khuyên can:
“Đừng làm thế, Hạ Bán Tử không xứng để cậu động tay động chân đâu.”
Cảm xúc tức giận của Bạc huyền Sâm đã bị chấn động bởi lời nói ngọt ngào của cô.
Cậu thâm tình nắm lấy tay cô, mỉm cười hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“Vâng, tôi đã hiểu.”
Cảnh tượng màu hường trước mặt làm cho Hạ Bán Tử tức sắp muốn hộc luôn máu ra ngoài.
Hắn không ngờ hành động của mình lại càng khiến cho bản thân khó chịu hơn.
Cảnh tượng hoa hồng trước mặt đáng nhẽ không nên xảy ra, đáng nhẽ Bạc Huyền Sâm phải lao đến đánh nhau với anh mới phải, tại sao lại phải kiềm chế để rồi người bị phản đòn ngược lại chính là bản thân anh?
Hạ Bán Tử không thể ở đây nhìn hai người ân ái với nhau thêm một giây nào nữa.
Hắn nghiến răng, nghiến lợi cầm áo khoác rời đi, còn đặc biệt để lại cho cả hai một câu nói:
“Không biết xấu hổ.”
“Rầm...”
Cánh cửa căn nhà đã đóng lại một cách nhanh chóng, mấy người hầu đã bị giải tán từ lâu sau khi thấy Hạ Bán Tử tát Ngân Xuyến, bọn họ sợ sẽ chuốc họa vào thân một cách ngu xuẩn.
Sau khi Hạ Bán Tử rời đi, Ngân Xuyến mới có thể thả lỏng được tâm trạng của bản thân, cô đẩy nhẹ Bạc Huyền Sâm ra, tự mình ngồi xuống bàn