Ôn Trì Chi lấy thẻ phòng từ trong túi xách của Chung Dạng ra ngoài, đặt lên máy cảm ứng, -ting- một tiếng cửa đã được mở ra.
Một tay Ôn Trì Chi giữ lấy eo cô, hai người lảo đảo bước vào trong phòng, Ôn Trì Chi quay ngược tay lại đóng cửa, sau đó để cô dựa lên trên cánh cửa, vừa cúi đầu đã cắn xuống môi cô.
Chung Dạng kêu khẽ một tiếng, Ôn Trì Chi nâng cằm cô lên, ngón tay xoa nhẹ lên khóe môi, anh hỏi: "Anh làm đau à?"
Chung Dạng lắc lắc đầu, cánh tay vòng qua cổ anh, cô hỏi: "Sao anh biết em đang ở thành phố C?"
Ôn Trì Chi khẽ cười, nói: "Em nhìn em đi, người ta không để em làm MC nữa lại tự chạy đến quán bar uống rượu?"
Ánh mắt Chung Dạng mịt mờ, bộ dạng ngây ngốc: "Chuyện này... sao anh cũng biết vậy?"
Ôn Trì Chi cũng được coi là một trong những cổ đông của buổi lễ công chiếu bộ phim [Kim Tảo Túy]. Hai năm trước, nhà sản xuất phim và Ôn Trì Chi là chỗ quen biết từ lâu, một lần trong bữa tiệc, nhà làm phim đó nhắc đến dạo gần đây đã thầu được một bộ phim, nhưng những nhà đầu tư trong nước lại không xem trọng, thế nên mới xúi bẩy Ôn Trì Chi gia nhập. Lúc đó Ôn Trì Chi cũng chỉ thuận miệng đồng ý, không ngờ được hai năm sau vòng vo mãi lại vẫn có liên hệ với cô.
Hai người răng môi quấn quýt, trên trán Chung Dạng túa đầy mồ hôi.
Tối nay cô cực kỳ ngoan ngoãn, động tác của Ôn Trì Chi cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Sau một trận mây mưa, Chung Dạng nằm bò trên nệm, hơi thở hỗn loạn. Ôn Trì Chi hất tóc sau lưng cô ra hai bên vai, sau đó cúi đầu hôn xuống sống lưng cô.
Chung Dạng ổn định lại hơi thở rồi mới mở miệng nói: "Chuyện của Hình Lộ có phải là do anh làm không?"
Người đằng sau không trả lời, Chung Dạng lật người lại, nằm thẳng xuống, trên người cô hiện tại vẫn còn đang trần trụi, thế rồi Chung Dạng nhanh chóng cảm thấy có chút xấu hổ, cô kéo chăn đắp lên trên người, đằng hắng giọng rồi nói: "Em đang hỏi anh đó."
Ánh mắt Ôn Trì Chi như chứa ý cười, anh nói: "Anh phát hiện ra được một điều, người như em đúng là chỉ biết bắt nạt người trong nhà thôi!"
Chung Dạng nhìn chằm chằm vào mặt anh, cô đang suy nghĩ lại lời anh vừa nói.
Ôn Trì Chi thấy cô ngây người thì giơ tay sờ vào mặt cô, hỏi: "Sao vậy?"
Chung Dạng lắc đầu, đúng lúc này di động ở trong phòng đổ chuông, Chung Dạng lật người, tay thò xuống dưới sàn nhà, đầu ngón tay lần tìm một lúc mới cầm được vào di động, cô đưa nó cho Ôn Trì Chi.
Trên màn hình hiển thị một dãy số điện thoại, không có tên, Ôn Trì Chi cầm lấy di động, cúi đầu nhìn một cái sau đó nhấn luôn nút tắt máy.
Chung Dạng cười cười, nói: "Sao anh không nghe?"
Ôn Trì Chi ném di động qua một bên, anh lại đè lên trên người cô, cắи ʍút̼ vành tai cô, ý tứ sâu xa: "Nghe gì chứ?"
...
Ngày hôm sau, lúc Chung Dạng tỉnh dậy Ôn Trì Chi vẫn còn đang ngủ say.
Chung Dạng nhìn anh, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường. Nhưng có lẽ vẫn gây ra một chút động tĩnh, cô từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Ôn Trì Chi đang đứng ở trước cửa sổ sát sàn, đang nói chuyện điện thoại.
Chung Dạng cũng không làm phiền anh, cô cúi người thu dọn lại đồ trang điểm đặt ở trên tủ đầu giường.
Ôn Trì Chi cúp máy, quay người lại, thấy Chung Dạng đang dọn đồ, anh đi đến phía sau cô thay cô vén những lọn tóc lòa xòa ở trước chán, anh nói: "Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé?"
Chung Dạng ngẩng đầu nhìn anh, cô nói: "Em đã đặt vé máy bay bay về Nhạc Dương trong sáng nay rồi."
Mái tóc dài trượt khỏi kẽ tay của Ôn Trì Chi, anh vuốt nhẹ ngón tay, khóe môi hơi cong lên.
Hai người ra ngoài, Ôn Trì Chi lái xe đưa cô đến sân bay.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Ôn Trì Chi kéo tay cô lại, anh nói: "Về đến thành phố Z nhớ gọi cho anh."
Chung Dạng không nói 'được' mà cũng chẳng nói 'không', bước thằng xuống xe.
Ôn Trì Chi thấy cô đã đi vào bên trong sân bay rồi mới vòng tay lái lái xe rời đi.
...
Chung Dạng về tới Nhạc Dương, trong nhà chỉ có một mình La Trà, Chung Dạng hỏi: "Cô đâu rồi?"
La Trà: "Bố em mấy hôm nay cơ thể không được khỏe nên hôm nay mẹ em đưa ông ấy đến bệnh viên khám rồi."
Chung Dạng 'ừ' một tiếng, La Trà muốn nói lại thôi, Chung Dạng hỏi: "Sao thế?"
Hai tay La Trà đan lại vào nhau: "Chị, mấy hôm trước chuyện liên quan tới chị ở trên Weibo, mẹ em biết rồi."
Chung Dạng sững người, La Trà lại nói liên tiếp: "Là Trương Linh nhà dì Trương nói cho mẹ chị ta biết, mấy hôm trước dì Trương có tới nhà mình, thế là đem chuyện đó nói với mẹ em. Dì Trương đó chính là ghen tị chị sống tốt hơn con gái bà ta, đúng là đáng ghét, mẹ em còn mắng dì Trương đó một trận nữa đấy."
Cuối cùng, La Trà dè dặt hỏi một câu: "Chị, chuyện này là giả đúng không?"
Nét mặt Chung Dạng cứng đờ, một lúc sau, cô chột dạ 'ừ' khẽ một tiếng.
La Trà thở hắt ra, sau đó lại ôm lấy tay Chung Dạng, lắc lắc đầu nói: "Em nói rồi mà, sao chị có thể làm ra loại chuyện đó được. Cái dì Trương đó đúng là nhàm chán hết mức."
Chung Dạng gượng