Chung Dạng nghiêng người để Ôn Trì Chi đi vào bên trong.
Khi anh đi qua người cô thì có mùi rượu nhàn nhạt bay vào trong mũi.
Chung Dạng đóng cửa, Ôn Trì Chi nằm trên sofa, một tay gác lên trán, mắt nhắm chặt, lồng ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở của anh.
Chung Dạng nhìn anh một lúc rồi đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống dưới, cô hỏi: "Anh uống say rồi sao?"
Ôn Trì Chi mở mắt, nắm lấy tay cô, nói: "Sao không nghe điện thoại của anh?"
Chung Dạng: "Lúc nãy em đang tắm nên không nghe thấy."
Ôn Trì Chi nhìn cô chăm chú, Chung Dạng thấy không tự nhiên cho lắm, cô nói: "Sao vậy?"
Ôn Trì Chi ngồi dậy, giơ tay kéo Chung Dạng tới trước ngực, anh cúi đầu nhìn cô: "Dạng Dạng, em nói đi, em còn muốn lạnh nhạt với anh đến khi nào?"
Chung Dạng ngước mắt: "Không kiên nhẫn được nữa sao?"
Trán Ôn Trì Chi chạm vào sống mũi cô: "Anh không dám... anh yêu em còn không hết nữa là..."
Đột nhiên Chung Dạng không thể chấp nhận nổi thái độ tùy ý này của anh, cô đứng thẳng người dậy, Ôn Trì Chi sững sờ trước động tác này của cô, anh ngả nghiêng trên ghế sofa nhìn cô thờ ơ đi vào trong nhà vệ sinh.
Đợi tới lúc Chung Dạng ra ngoài thì Ôn Trì Chi đã dựa ra sau sofa nhắm mắt ngủ say. Dưới khóe mắt anh xuất hiện đường gân xanh mờ mờ, dáng người anh rất cao, chân dài tay dài, bây giờ dựa vào sofa như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy sẽ không được thoải mái.
Chung Dạng thở dài một hơi, cúi người nhặt áo vest bị rơi xuống dưới sàn nhà, sau đó lại đi vào trong phòng bê một tấm chăn nệm đi ra.
Chung Dạng ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng cảm nhận được có người lên trên giường, Chung Dạng muốn mở mắt nhưng lại không thể vượt qua được cơn buồn ngủ, thế rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, có một cánh tay vòng qua eo cô, Chung Dạng nhìn chằm chằm cánh tay đó. Cô ở trong chăn nhẹ nhàng lật người, mặt chạm vào áo sơ mi trên người anh, áo sơ mi của anh lúc này trông không khác gì mớ giẻ lau nhà.
Chung Dạng vẫn chưa mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói bên trên đỉnh đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi à?"
Chung Dạng ngẩng đầu lên nhìn anh, Ôn Trì Chi cười khẽ, hỏi: "Em nhìn gì thế?"
Chung Dạng lắc lắc đầu.
...
Sau tối hôm đó Ôn Trì Chi rất thường xuyên chạy đến chỗ cô ở, hai người cứ bên nhau một cách mập mờ không rõ ràng. Có một lần Kha Trăn tới nhà của Chung Dạng đã phát hiện dao cạo râu trong nhà vệ sinh, Kha Trăn cầm dao cạo râu ra ngoài, bộ dạng hóng hớt: "Đây là cái gì vậy? Có đàn ông từng sống ở đây sao?"
Chung Dạng khi ấy đang dựa người ra sau giường đọc sách, nghe vậy cô gật đầu một cách nhẹ nhàng.
Kha Trăn cứ như mèo thấy mỡ, thốt lên: "Là ai thế? Cậu được lắm, chẳng phải cậu nói với mình là không muốn yêu đương sao, chủ nhân của chiếc dao cạo râu này rốt cuộc là ai?"
Chung Dạng nói qua loa: "Cậu sẽ không muốn biết đâu."
Kha Trăn ngồi xuống giường, một lúc sau, cô ấy mới hỏi dò: "Là... người đó à?"
Chung Dạng ngước mắt nhìn cô ấy, sau đó từ từ gật gật đầu, rồi lại khen một câu: "Trăn Trăn, cậu đúng là thông minh!"
Kha Trăn ngược lại cực kỳ tức giận: "Chung Dạng, cậu điên rồi sao?"
Chung Dạng gập lại cuốn sách, ngữ khí bình thản: "Trăn Trăn, mình biết rõ bản thân đang làm gì!
Kha Trăn im lặng giây lát rồi nói: "Anh ta là người đã có gia đình rồi đấy."
Chung Dạng cười nói: "Anh ấy ly hôn rồi."
"Là vì cậu nên ly hôn?"
Chung Dạng lắc đầu, tự giễu: "Cậu nhìn mình trông giống người có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
Kha Trăn: "Có phải anh ta còn có một đứa con gái không?"
"Đúng vậy."
Kha Trăn lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Cậu lại còn định làm mẹ kế của người ta nữa!!!"
Chung Dạng dở khóc dở cười.
Kha Trăn giơ tay lên đánh cô một cái: "Cậu còn cười được, mình thật sự không biết cậu đang nghĩ gì nữa, con người không thể mắc sai lầm hai lần ở cùng một lỗi sai đâu, cậu có hiểu không?"
Chung Dạng hít sâu một hơi, ôn hòa nói: "Kha Trăn, hiện tại mình cũng không nghĩ gì quá nhiều, yêu đương thì cứ yêu đương thôi, tới ngày nào đó chán ngấy rồi thì sẽ chia tay."
Kha Trăn rõ ràng không tin: "Cậu nói nghe thì dễ lắm."
Chung Dạng nói: "Mình nói thật đấy."
...
Chí ít thì ngày đó, lúc hai người ngồi trên sofa ôm nhau xem phim, Ôn Trì Chi đã nhận một cuộc điện thoại. Chung Dạng khi ấy đang nằm trên đùi anh, mà anh cũng không né tránh, ở ngay trước mặt cô nghe điện thoại. Đầu bên kia là giọng nói dịu dàng của người con gái, Chung Dạng nghe vào trong tai cũng cảm thấy giọng nói của cô gái đó rất hay, ngọt ngào hệt như một viên kẹo.
Ôn Trì Chi vân vê khóe môi cô, toàn bộ quá trình đều không rời khỏi khuôn mặt cô, còn cô thì vờ như không có gì nghịch nghịch di động. Đợi tới khi anh cúp