Hai người một trước một sau tiến vào trong phòng, sau đó cửa phòng được đóng lại.
Ôn Trì Chi ôm Chung Dạng vào trong lòng, một tay anh đỡ lấy eo cô, hai người sát gần nhau, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Em với Hồ Dương nói chuyện gì mà vui vậy?"
Đã hai tuần nay hai người không gặp nhau, Chung Dạng ngước mắt nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mệt mỏi, cô nói: "Không có gì."
Khóe môi Ôn Trì Chi rướn lên, giơ tay chạm vào mặt cô, bộ dạng không đứng đắn: "Với người khác thì vừa cười vừa nói, còn với anh thì lại bày cái biểu cảm này ra là sao? Hmm?"
Chung Dạng hơi nghiêng đầu né tránh tay anh, cô nói: "Hôm nay em không muốn cãi nhau, em mệt rồi."
Tay Ôn Trì Chi khựng lại trong không trung, anh đổi sang một thái độ thờ ơ, lười biếng nói: "Dạng Dạng, sao anh nỡ cãi nhau với em được."
Chung Dạng cảm thấy phiền não, cô cau mày: "Ôn Trì Chi! Anh coi em là gì vậy? Em không phải là mấy đứa con gái mà chỉ cần hai ba câu ngon ngọt của anh là dỗ dành xong được đâu."
"Em nghĩ anh là người như vậy sao?"
"Nếu không thì phải nghĩ thế nào?"
"Nếu như anh muốn tìm một người con gái ngoan ngoãn nghe lời thì hà tất phải tìm đến em? Dạng Dạng, em thông minh như vậy, không lẽ không hiểu?"
Anh nhìn cô, trong ánh mắt xuất hiện tia thất vọng.
Chung Dạng cũng nhìn anh, nét mặt anh nghiêm túc. Từ trước tới giờ anh đều dùng thái độ buông tuồng giống như nhân vật trong một trò chơi để đối xử với cô chứ chưng từng có bộ dạng nào nghiêm túc như này. Tâm trí Chung Dạng nhất thời rối như tơ vò, không dám nghĩ quá nhiều đến lời nói của anh, cô trốn tránh ánh mắt anh: "Em đi tẩy trang đây."
Ôn Trì Chi khẽ cười một tiếng, dựa người vào tường, nhìn cô đi vào trong nhà vệ sinh. Ôn Trì Chi lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm ở trong miệng, nhíu mày châm lửa.
Chung Dạng mở vòi nước, vốc một vốc nước hắt lên mặt. Lúc cô đứng thẳng người dậy liền ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngay sau đó phía sau lưng truyền đến hơi ấm của vòm ngực săn chắc.
Ôn Trì Chi ôm cô từ đằng sau, lấy khăn mặt ở bên cạnh giúp cô lau mặt, động tác của anh nhẹ nhàng, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô. Một lúc sau, anh hôn lên trên mặt cô, nói: "Em giỏi lắm rồi, em cười đùa khiêu vũ với người đàn ông khác, vậy mà lại không để anh ghen tuông một chút hay sao?"
Chung Dạng nhíu mày: "Em khiêu vũ với ai chứ?"
Ôn Trì Chi không nói gì, anh cởϊ qυầи áo trên người cô xuống, ý thức mơ hồ, Chung Dạng đột nhiên nhớ ra gì đó, tay cô vịn vào cánh tay rắn chắc của anh, cô nói: "Hồ Dương... nói với anh à?"
Ôn Trì Chi hừ lạnh một tiếng, bế cô ngồi lên trên bệ rửa tay, đẩy váy của cô lên, anh cắn vào cổ cô: "Sau này không được ôm ôm ấp ấp với người đàn ông nào nữa!"
Chung Dạng không hiểu sao lại bật cười, cô nói: "Anh quan tâm hả?"
Ôn Trì Chi từ rãnh ngực cô ngẩng đầu lên, con ngươi trầm lắng nhìn cô, rồi lại cúi đầu ngậm chặt lấy ngực cô: "Em nói xem?"
Đợi tới lúc hai người lăn lộn được lên tới trên giường thì Chung Dạng đã mệt tới mức thở không ra hơi. Tối nay Chung Dạng đã sụp đổ mấy lần, bây giờ ở phía bên dưới âm ỉ đau nhức. Tay Ôn Trì Chi vừa mới chạm vào lưng cô liền bị cô đập cho một cái, Ôn Trì Chi ngậm điếu thuốc, ánh mắt chứa đậm ý cười.
Sợi tóc bên trán cô đã bị mồ hôi thấm ướt, hai má ửng hồng, trợn mắt nhìn anh: "Không muốn nữa đâu!"
Dáng vẻ hiện tại của cô hệt như một bé mèo, khiến trong lòng Ôn Trì Chi cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, anh vuốt mái tóc cô, sau đó xuống giường đi ra bên ngoài rót một cốc nước mang vào trong phòng.
Chung Dạng cuộn người trong chăn, anh cầm cốc nước đưa sát lại bên miệng cô, cô cúi đầu uống nước, uống được nửa cốc lại nằm vật xuống giường. Ôn Trì Chi uống nốt chỗ nước còn lại, anh nghe thấy cô nói: "Chuyện của Hình Lộ... anh đừng gây áp lực cho chị ta nữa."
Ôn Trì Chi rũ mắt xuống nhìn cô, bật cười một tiếng: "Em đối xử với người khác tử tế như vậy, sao chẳng thấy em tốt với anh chút nào?"
Chung Dạng vẫn còn muốn nói gì đó, di động đúng lúc đổ chuông.
Ôn Trì Chi cầm lấy đưa qua cho cô.
Chung Dạng nói mấy câu, sắc mặt thoáng biến đổi, cô vội vã nói: "Trà Trà, em đừng khóc, bây giờ chị sẽ đặt vé máy bay bay về ngay."
Chung Dạng cúp máy, vén chăn xuống giường, Ôn Trì Chi giữ tay cô lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Dượng của em nhập viện rồi."
Dứt lời, cô xuống giường thay quần áo. Đợi cô thu dọn xong xuôi thì Ôn Trì Chi cũng đã quần áo gọn gàng, anh cầm chìa khóa, nói: "Anh đưa em đến sân bay."
Chung Dạng nhìn anh, gật gật đầu.
Bây giờ là hai giờ sáng, nhiệt độ ngoài trời thấp hẳn xuống, Chung Dạng vừa ra khỏi cửa khách sạn liền rùng mình một cái. Cô đứng ở cửa khách sạn đợi Ôn Trì Chi lái xe đến.
Trên đường đi đến sân bay, cô Tô Vân gọi điện thoại cho Chung Dạng, Chung Dạng siết chặt di động, nói: "Cô ơi."
Tô Vân nói: "La Trà gọi cho con rồi sao? Con cũng đừng gấp gáp quá, bác sĩ vẫn đang kiểm tra, ngày mai con hẵng về, nghe lời cô, đi đường tối muộn như này không an toàn chút nào."
Hai người nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
...
Bỗng dưng Chung Dạng lại nhớ đến chuyện của Tiếu Thấm, cô nhìn Ôn Trì Chi, nói: "Chuyện Tiếu Thấm qua đời, anh đã biết chưa?"
Ôn Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu sao đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này, anh khẽ gật đầu.
Chung Dạng cười nói: "Tiếu Thấm đụng vào thứ đó là do Dương Thận lôi kéo. Chuyện này Dương Thận không thoát nổi liên quan đâu. Ôn Trì Chi, anh nói xem, nếu em đến Cục Cảnh Sát nói rằng Dương Thận cũng động vào thứ đồ đó, thì sẽ thế nào?"
Ôn Trì Chi nắm lấy tay cô, anh nói: "Dạng Dạng, đừng làm loạn."
Chung Dạng cảm thấy bất lực vô cùng, cô cười lạnh: "Anh nói Dương Thận liệu có biết chuyện Tiếu Thấm qua đời không? À... không đúng, đến cả anh cũng biết rồi nên làm gì có chuyện mà anh ta không biết. Thật ra em vẫn tò mò lắm, phụ nữ ở trong mắt bọn anh rốt cuộc được coi là gì? Em ở trong mắt anh... rốt cuộc được coi là gì?"
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chiếc xe tiếp tục được lái đi.
Chung Dạng cảm thấy vô vị, hai người không ai nói thêm gì nữa.
Đến khi xe dừng lại bên ngoài