Chung Dạng ngắt điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Tiếu Thấm hỏi cô tại sao lại không giúp cô ấy, rồi khung cảnh biến đổi, cô mơ thấy khoảng thời gian trước khi còn bên cạnh Ôn Trì Chi, anh và cô cùng nhau đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh cho Tiếu Thấm.
Chung Dạng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trên trán đổ đầy mồ hôi.
...
Tang lễ của Tiếu Thấm, rất nhiều bạn học cũ ở đại học Z đều đến thăm viếng. Kha Trăn nhìn thấy Chung Dạng, hốc mắt đỏ ửng, nức nở nói: "Dạng Dạng, sao lại thế này chứ?"
Chung Dạng lắc đầu, cô cũng không rõ tại sao chuyện lại thành ra thế này. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn luôn cảm thấy có một loại cảm giác không chân thực.
Mấy hôm trước cô và Tiếu Thấm mới vừa gặp nhau, sao có thể nói đi là đi ngay được.
Hai người cầm ô đi xuống dưới núi, đứng đợi xe ở bên kia đường. Phía trước có một chiếc xe từ từ dừng lại, Từ Tôn Đông hạ cửa sổ xe xuống, nói: "Lên xe đi, anh đưa hai người về."
Hai người lên xe, Kha Trăn nói: "Học trưởng Từ, cảm ơn anh."
Từ Tôn Đông: "Không cần khách khí."
Xe yên tĩnh chạy trên đường, chẳng có ai còn tâm tình để nói chuyện. Từ Tôn Đông đưa Kha Trăn đến ga tàu xong mới đưa Chung Dạng quay về chỗ ở. Từ Tôn Đông nhìn Chung Dạng, nói: "Chuyện này đúng là đột ngột quá, em không sao chứ?"
Chung Dạng lắc đầu.
Xe đi được một đoạn đường, Chung Dạng đột nhiên mở miệng, cô nói: "Thật ra... chuyện này không hề đột ngột chút nào."
Từ Tôn Đông ngẩn người: "Gì chứ?"
Chung Dạng hít sâu một hơi, sau đó mới nói ra chuyện khi còn học năm ba cô đã đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh cho Tiếu Thấm.
Nghe xong, Từ Tôn Đông im lặng, lại nghe thấy Chung Dạng nói: "Em đang nghĩ nếu như lúc đó em đi khuyên cô ấy thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay hay không?"
Qua một lúc, đèn giao thông từ màu đỏ chuyển sang màu xanh.
Từ Tôn Đông nhấn chân ga cho xe chạy đi: "Không đâu, những chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra mà thôi. Em có muốn nghe anh kể một câu chuyện không?"
Chung Dạng gật đầu.
Từ Tôn Đông nói: "Bố của anh lúc trước rất thích hút thuốc lá, giống như bị nghiện vậy. Trước kia ông ấy luôn giấu mẹ anh chạy ra ngoài hút thuốc trộm, vì chuyện này mà lần nào mẹ anh cũng đều cãi nhau với ông ấy. Ông ấy mặc dù bị bệnh, đến cả bác sĩ cũng nói ông phải cai thuốc, vậy mà ông ấy một bên uống thuốc một bên vẫn tiếp tục hút trộm. Cơ thể không thoải mái, chỉ rõ ra rằng là do khói thuốc gây nên, ông ấy chỉ biết trốn tránh, kiếm những lý do khác để thuyết phục bản thân. Có phải là có chút buồn cười không? Chỉ vì chuyện hút thuốc này mà mẹ anh cãi nhau với ông ấy, cả anh cũng cãi nhau với ông ấy. Năm anh 20 tuổi, lúc nhìn thấy ông ấy lại hút thuốc thì anh chẳng muốn nói bất cứ điều gì nữa."
Từ Tôn Đông cười cười, lại tiếp tục nói: "Vì anh phát hiện ra rằng chúng ta chẳng có ai có thể thay đổi được người khác, cho dù đó có là người thân của em đi chăng nữa, có phải rất bất lực không?"
Chung Dạng nói: "Sau đó thì sao?"
Từ Tôn Đông cười, nụ cười nhàn nhạt: "Em nói xem?"
Chung Dạng im lặng giây lát rồi nói: "Xin lỗi."
Từ Tôn Đông ngược lại rất thản nhiên: "Không sao, chuyện này cũng trôi qua rất lâu rồi."
Từ Tôn Đông đưa Chung Dạng về tới dưới lầu nơi cô ở, Chung Dạng nói 'cảm ơn', tay vừa chạm tới tay nắm cửa thì Từ Tôn Đông gọi giật cô lại, Từ Tôn Đông siết chặt di động, giống như đang sắp xếp lại câu chữ, anh ta chỉnh lại giọng rồi nói: "Lần trước anh nghe Kha Trăn nói em và người đó lại quay về bên nhau rồi?"
Nụ cười trên mặt Chung Dạng đông cứng.
Từ Tôn Đông giải thích: "Em đừng tức giận, anh không phải..."
Chung Dạng cười nói: "Em không tức giận."
Từ Tôn Đông: "Em với người đó thật sự ở bên nhau ư?"
Chung Dạng nhìn Từ Tôn Đông rồi chầm chậm gật đầu.
Từ Tôn Đông rướn môi, tự giễu chính mình: "Tại sao lần nào anh cũng muộn một bước vậy nhỉ? Vỗn dĩ anh còn nghĩ sẽ còn có thể theo đuổi em thêm lần nữa, xem ra chúng ta chỉ còn cách làm bạn mà thôi."
Từ Tôn Đông nói đùa để làm dịu đi bầu không khí, Chung Dạng cũng thuận nước đẩy thuyền theo.
...
Chung Dạng đi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Hình Lộ đứng ở cách đó mấy bước chân, Hình Lộ mặc một chiếc áo khoác đen, đang dựa người lên trên tường nhìn di động.
Chung Dạng nhấc chân đi tới, trên mặt Hình Lộ hiện ra sự lúng túng, cô ta cười nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Chung Dạng gật đầu, rút chìa khóa ra mở cửa, nghiêng người để Hình Lộ đi vào bên trong.
Hình Lộ nói: "Chung Dạng, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi