Warning: 18++
.
.
Summary:
"Sao rồi, Pete?" Vegas hỏi. "Có vẻ dạo này chúng ta có duyên nên mới hay gặp nhau, đúng chứ?." Ánh nhìn xoáy sâu vào mắt Pete, khi bàn tay hắn lướt nhẹ trên gò má cậu và dừng lại dưới cằm, khẽ nâng nó lên. "Sao lại vậy nhỉ?"
Bối cảnh cuối tập 7 KinnPorsche The Series. Vegas đẩy Pete vào góc tường. Hắn muốn giải tỏa cơn tức giận bằng cách chơi đùa con mồi vô tình lọt vào tầm mắt.
.
.
By: WildelyDawn
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/39187830/chapters/98047455
5
.
Tui quay lại rồi đây, có ai nhớ tui hong :)))
4
Cảm ơn bạn ipu1306 đã đề xuất fic này.
.
.
.
.
Vào giây phút nắm đấm đáp mạnh vào mặt hắn, Vegas thề rằng một ngày nào đó hắn sẽ tự tay kết liễu Kinn.
"Mày nhìn thấy nhẫn trên tay tao không? Cút ra ngoài."
10
Hắn rút súng ra chĩa thẳng vào mặt Kinn, mùi máu tanh ngập trong khoang miệng. Chết tiệt, ý nghĩ bắn bỏ Kinn thôi thúc trong từng hơi thở của hắn. Bây giờ bất kỳ một tác động nào khác cũng có thể trở thành ngòi nổ cắt đứt mọi lý trí còn lại trong hắn.
Sự cảnh giác của Kinn lúc này khiến Vegas có chút chần chừ. Cùng với sự có mặt của Porsche, người vẫn không rời mắt khỏi Kinn từ khi hắn xuất hiện.
Nếu hắn bóp cò, không ai có thể sống sót rời khỏi đây.
Liệu đó sẽ là kết thúc có hậu chăng?
Vegas gạt mũi súng của Kinn ra khỏi mặt hắn, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhanh chóng rời khỏi đó. Hắn khịt mũi mỉa mai khi nghe thấy Kinn lớn tiếng đuổi những người khác ra ngoài. Bộ dạng mất kiểm soát đó của Kinn, trước đây hay bây giờ, đều không có gì khác biệt.
Thảm hại. Hắn rẽ vào một góc khuất, gầm gừ giận dữ.
"Có chờ hai người họ không?"
"Bị ngu à? Tất nhiên là phải chờ rồi."
Vegas dừng lại giữa hành lang, hắn biết giọng nói đó. Hắn đã nghe nó rất nhiều lần. Hắn lần tìm trong những mảnh ký ức còn lại và thở dài, phải rồi, vào đêm qua, khi hắn nằm một mình, trên giường.
Nhưng những thứ trong trí nhớ không thật và sinh động như thế này.
"Tao sẽ canh ở đây. Mày đi lên một đoạn nữa đi. Phòng khi-"
"Biết rồi."
Vegas nghe thấy tiếng bước chân đều đặn đang tiến gần về phía hắn.
Hắn biết. Giác quan thứ sáu đã nói cho hắn.
Vegas vươn tay ra, rất chuẩn xác kéo người kia vào góc hành lang nơi hắn đang đứng, không quên đưa tay bịt miệng đối phương. Trước khi Pete kịp phản ứng, Vegas ghì chặt cậu vào tường, bàn tay còn lại thành thạo luồn vào thắt lưng lấy đi khẩu súng ngắn.
"Im lặng nào," Vegas nói, bình tĩnh và có vẻ như thăm dò. "Tôi chỉ muốn hỏi thăm vệ sĩ yêu thích của mình mà thôi."
Vegas cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của Pete phả vào lòng bàn tay, nhếch môi cười, hắn nghĩ mình đã biết gì đó.
Tiện tay hắn cất khẩu súng vào túi áo khoác. "Sao rồi, Pete?" Vegas hỏi. "Có vẻ dạo này chúng ta có duyên nên mới hay gặp nhau, đúng chứ?." Ánh nhìn xoáy sâu vào mắt Pete, khi bàn tay hắn lướt nhẹ trên gò má cậu và dừng lại dưới cằm, khẽ nâng nó lên. "Sao lại vậy nhỉ?"
Pete cố gắng cựa quậy ra khỏi cơ thể người đàn ông đang vây lấy cậu một cách đe dọa. Đáp trả lại hành động của cậu, tên trùm mafia càng ép sát người, đến khi ngực hắn chạm vào cơ thể Pete, khiến cậu phải nép chặt lưng vào bức tường cứng khó chịu. "Tôi đang hỏi." Vegas nhắc lại bằng giọng điệu kiên nhẫn như muốn dụ dỗ.
"T-Tôi vẫn khỏe, thưa cậu."
Vegas nhướn một bên lông mày. "Biết không, Pete? Tôi đã có một suy nghĩ thế này. Một suy nghĩ về cậu." Bàn tay hắn trượt sang hẳn một bên má, bao bọc lấy một phần khuôn mặt cậu. "Tôi nói cậu nghe nhé?"
Vegas thấy Pete nuốt nước bọt chần chừ nhưng cậu khẽ gật đầu.
"Điều này...thật là đáng sợ. Lý do nào đó khiến khuôn mặt cậu cứ lởn vởn trong đầu tôi. Có lẽ là vì mới vài phút trước, cậu còn chĩa súng vào mặt tôi chăng?" Hắn vươn người về phía trước, gần đến mức hắn có thể dễ dàng nhìn rõ từng lỗ chân lông xinh đẹp trên khuôn mặt Pete. "Hay vì hôm qua, cậu cứ luẩn quẩn do muốn được mời vào phòng ngủ tôi, phải chứ?"
4
"Tôi nói rồi, thưa cậu. Tôi lạc đường."
2
Vegas xoa ngón tay cái trên cổ Pete trêu đùa. "Hỗn loạn quá." Hắn thì thầm.
"Hỗn loạn?"
"Cậu cảm nhận được nó không?" Vegas lướt ngón tay xuống động mạch trên cổ Pete. "Tôi thì có đấy."
Pete đẩy hắn ta ra. "Cậu không giết tôi được đâu, cậu Vegas."
Hắn cười, không giấu được tự mãn vì hắn biết rõ điều đó hơn ai hết. Pete quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn. "Giết cậu? Tại sao tôi phải giết người duy nhất thấy vui vì được gặp tôi chứ?" Khi Pete im lặng không đáp, Vegas nghiêng đầu, bắt cậu phải nhìn vào mắt hắn. "Thấy không, Pete? Chính là khuôn mặt này. Tôi đâu làm cậu sợ." Vegas khẽ siết tay, lực đủ để Pete phải quay lại nhìn hắn. "Tôi làm cậu hưng phấn."
Pete khẽ cắn môi, và oh, Vegas thấy một ngọn lửa mới bùng lên trong mạch máu của hắn. Pete nhìn hắn chằm chằm cảnh giác, nhưng Vegas yêu nó, hắn yêu cái nhìn căm ghét trong mắt Pete, bởi hắn biết hắn đã đúng. Vegas chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, khoảng cách giữa chân hắn và hai bắp đùi Pete vừa khít, không còn một khe hở.
"Tôi làm em hưng phấn." Vegas lặp lại. "Cậu chủ của em chắc hẳn đang sung sướng chơi anh chàng bartender của anh ta trong nhà tắm đằng kia. Điều đó có làm em hứng lên không?"
Pete nắm lấy cổ tay hắn, nhưng Vegas đã nảy ra ý khác. Hắn giữ tay như thế, ép chặt Pete thẳng lưng dựa vào bức tường. "Không à? Hay em thích đứng xem hơn? Em có thích xem tôi tra tấn tên rác rưởi đó không? Hay là em thích xem tôi, từ ngoài cửa phòng ngủ, như một con đĩ phát tình?" Hắn hạ đầu gần tai Pete hơn, từng hơi thở đưa đẩy, cánh môi khẽ chạm vào chiếc khuyên tai mỗi khi hắn nói. "Tôi có làm em hưng phấn không, Pete?"
9
Pete cố chống cự lại hắn, và chết tiệt, điều đó càng làm hắn thích thú hơn. Vegas nhếch môi, buông tay khỏi cổ Pete. Dù hắn không thiếu những nơi, những người sẵn sàng mua vui và thỏa mãn hắn, nhưng hắn không hiểu sao hắn thích cái ý nghĩ chịch Pete trên bức tường này.
10
Pete cố đẩy hắn ra, nhưng Vegas trượt tay vào xuống áo khoác cậu, đầu gối vẫn nằm yên ngăn không cho cậu di chuyển. "Dont worry," Vegas nói, những ngón tay chơi đùa với sợi dây chuyền bạc trên cổ Pete trước khi luồn tay vào bên trong áo ngoài. Vegas rút ra một khẩu súng khác, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện, hắn kéo dây lưng ra khỏi quần cậu và trả khẩu súng về vị trí cũ. Đột nhiên, chân hắn nâng cao hơn và chạm đến nơi đã bán cương của Pete khiến cậu không ngăn được thở dốc.
"Vì em vẫn chưa trả lời tôi, tôi sẽ phải tự mình giải đáp, đúng không?" Bàn tay rảnh rỗi của hắn nhanh chóng cởi các cúc áo và kéo khóa quần xuống. Tiếng hít sâu của Pete cũng không thể khiến hắn dừng lại, nếu hắn không chịch Pete trên bức tường này ngay bây giờ, có lẽ hắn sẽ không qua nổi đêm nay mất. Hắn không nhớ nổi thế lực nào đã khiến hắn, vào đêm hôm đó, có thể kiềm chế bản thân để đưa Pete về phòng mà không làm gì cậu. Nhưng bây giờ, sức mạnh lý trí ấy đã tan biến đi đâu mất, chỉ còn lại đây dục vọng không gì kìm hãm được, chạy dọc khắp cơ thể hắn, lan tỏa đến bàn tay đang không ngừng cởi xuống từng lớp vải trên người Pete.
3
"Vegas-" Pete gọi, giọng hơi run.
"Ừ?" Vegas đáp với giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh như thể tất cả những việc như luồn tay vào áo Pete chơi đùa đều là việc hiển nhiên. Chỉ bấy nhiêu đã đủ làm cho hông Pete khẽ giật nảy lên.
"Những gì em nên làm là trả lời câu hỏi của tôi." Hắn nhếch môi, vuốt ve cơ thể cậu trước khi chạm đến phân thân đã cương cứng phía dưới và giải thoát nó khỏi đũng quần chật chội. "Nhưng hình như em không hay nghe lời lắm nhỉ, phải không, Pete?" Vegas siết chặt bàn tay đã ở trên cổ Pete từ bao giờ. "Bây giờ. Trả lời tôi. Tôi có làm em hưng phấn không?"
3
Pete gật đầu liên tục, Vegas bật cười, chậm rãi buông tay khỏi cổ chàng vệ sĩ, dù gì thì hắn cũng không có hứng làm tình với một kẻ bất tỉnh. Vegas thích cái cách ngực Pete phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, cái cách cậu dõi theo bàn tay hắn vuốt ve cơ thể mình. "Em cũng làm tôi hưng phấn đấy, Pete ạ."
7
"Vegas, Arm đang ở rất gần đây-"
"Cho nên?" Vegas kéo hẳn quần Pete xuống trước khi nắm lấy dương vật đã ngẩng cao đầu của cậu. "Có lẽ em sẽ phải nhỏ tiếng thôi?" Hắn tiến lại gần Pete hơn, kẹp chặt cậu với bức tường. Pete khẽ nhăn mặt, cố đẩy Vegas ra một chút nhưng sức lực lại yếu đến đáng thương, hành động này trong mắt hắn như đang mời gọi, chỉ khiến thân dưới của hắn càng thêm sục sôi sinh lực. Pete đáng lẽ hoàn toàn có lý do chính đáng để đánh trả hắn với tư cách là một vệ sĩ trung thành của Chính gia, nhưng Vegas biết chắc chắn cậu sẽ không muốn làm gì khác hơn, khi phân thân đã nhỏ xuống những giọt dịch trắng đục, dấu hiệu rõ ràng của sự kích thích.
"Nếu em thật sự là một bé ngoan và biết giữ im lặng, tôi sẽ để em ra trước khi chịch em-"
8
"K-Không làm được," Pete lắp bắp. Khi Pete phản đối yêu cầu của hắn một lần nữa, Vegas kéo áo khoác xuống khỏi vai cậu.
"Đừng làm tôi thất vọng, Pete. Tôi biết con người em." Vegas nghiêng người, đôi môi lướt qua môi Pete. "Tôi biết giọng nói của em." Mũi hắn lướt lên má cậu, hít một hơi sâu. "Biết cả mùi hương của em." Vegas chôn mặt vào hõm cổ Pete, với một sự dịu dàng khác thường, hắn đặt lên hai nụ hôn tại cùng vị trí có vết tay hắn trên đó. Đôi bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo, ngón cái bắt đầu chà xát lên hai hạt đậu nhỏ trước ngực. Chơi đùa chán chê hắn mạnh mẽ bóp lấy mông Pete.
6
"Nói xem em cảm thấy thế nào." Cơ thể Pete vặn vẹo, không đáp lời hắn mà chỉ hơi nhíu mày. Vegas gầm gừ không hài lòng, hắn xoay người Pete lại, kéo tay cậu qua đầu, khiến cậu phải áp mặt vào bức tường lạnh lẽo. "Tôi đang nói chuyện với em rất tử tế, Pete. Quá tử tế."
"V-Vegas-"
"Em đang cầu xin đấy à?" Tên trùm mafia chen chân vào giữa, thỏa mãn chiêm ngưỡng chiếc quần lót đen bó chặt lấy bờ mông người đối diện. Hắn ngả người lại gần. "Không ai thích một kẻ chỉ biết xin xỏ cả, Pete." Hắn thì thầm vào