Vegaspete Compilation

Chương 12


trước sau


"???????? ???????????????????? ???????????????????? ???????????? ???????????????? 

???????? ???????????????????????? ???????????????? ???? ???????????? ???????? ???????? 

???????????? ???????????????????? ???????????????? ???????????? ???????????????? ???????????????? ???????????? ???????????????????????? ???????? ????????????????."


.

.

By: struckbylarry

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/40044099

.

.


"Em vẫn cảm nhận được bóng hình anh, cho đến giây phút hơi thở lụi tàn."

Pete quay trở về Chính gia, quay trở về với công việc và trách nhiệm của một phó vệ sĩ trưởng, về với nơi vẫn luôn là nhà của cậu suốt nhiều năm nay. Thân xác ở đây, nhưng tâm trí không thể rời khỏi ngôi nhà đó, căn phòng tăm tối ngột ngạt, nơi lấp đầy bóng hình hắn.
5

Không phải cậu muốn tiếp tục suy nghĩ về nó, nhưng bản thân lại không thể khống chế thứ cảm xúc tội lỗi này. Cậu không thể quên từng khoảnh khắc khi họ gần gũi bên nhau. Những cơn đau ám ảnh, những lần hoan ái cực lạc, những cái nhìn thấu tâm can với sự cảm thông và trân trọng, những cơn chộn rộn trong lòng mà chỉ Vegas mới có thể mang đến.

Không phải cậu muốn được cảm nhận chúng, cậu chỉ vấn vương một cảm giác lạ lẫm mà thôi. Lý trí xiềng xích cậu phải suy nghĩ như thế. Đau, trái tim cậu quặn thắt, khó thở đến mức cậu chẳng còn cảm nhận được nhịp đập nào. Đau, vì nhớ nhung một hơi ấm mà chính bản thân biết nó là trái cấm tội lỗi. Đau, vì nhận ra bản thân giống kẻ mình từng gọi là quái vật đến nhường nào. Sợ hãi, cậu sợ rồi, nhưng không phải vì cái chết hay đòn roi tàn bạo, mà vì cái cảm xúc cứ không ngừng lớn lên từng ngày, chiếm lấy toàn bộ lồng ngực như thể nó vẫn luôn ở đó, sợ vì chính mình không thể ghim viên đạn lạnh lẽo này vào trái tim hắn. Nếu đã không thể, bản thân còn xứng đáng với tư cách vệ sĩ trưởng của gia tộc chính sao? Thật vô dụng.

Cậu ngồi trên bàn ăn trong phòng ngủ, nơi đã từng là của cậu và cả Porsche, thức ăn đã nguội, vùng da ở cổ tay râm ran cảm giác xưa cũ, chính chúng tự ghi nhớ chuẩn xác những gì đã xảy ra và đòi hỏi được nhiều hơn nữa. Thân xác này đã không còn là của cậu, xoắn hai cổ tay vào nhau như thể có một sợi dây trói vô hình ở đó. Hơi ấm từ bàn tay Vegas khi hắn thắt sợi dây dịu dàng và đặt lên từng đốt ngón tay cậu những nụ hôn nâng niu mỗi khi hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau. Nhớ cái cách bàn tay hắn chu du qua khắp nơi trên cơ thể, trong khi cậu không cử động được và chỉ có thể rên rỉ cầu xin hắn; nhớ cái cách bản thân đã mất kiểm soát và để đầu lưỡi nóng bỏng ấy âu yếm từng tấc da mềm mại. Nó nóng, ướt át và hưng phấn đến độ cậu không thể nhớ nổi tên mình.

1

Nhớ những cuộc hoan ái và cả những nỗi đau, nhưng Vegas dường như mới là thứ bao phủ toàn bộ trái tim này. Cậu có thể khống chế bản ngã đen tối của mình, để trở nên thật mạnh mẽ và cứng rắn. Dù vậy, cậu biết nó vẫn luôn hiện hữu trong mình. Cậu sẽ không thể có được vị trí cao như ngày hôm nay

nếu cậu không nhận thức được chính mình và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết. Nhớ từng cái đụng chạm thật khẽ của Vegas, nụ hôn ngọt ngào và đôi môi mềm mại của hắn mỗi khi đạt cực khoái, những cuộc trò chuyện nghiêm túc và thấu hiểu về gia đình, về thế giới của riêng họ. Cái cách họ chậm rãi thâm nhập vào nơi sâu nhất trong tâm hồn đối phương đang từng ngày gặm nhấm tâm trí cậu, khiến cậu muốn đấm một ai đó, thật mạnh đến khi nỗi đau âm ỉ này tan biến, đến khi chỉ còn máu tươi nhuốm đầy đôi tay. Cậu tức giận, chưa bao giờ cậu căm hận đến thế. Vegas lôi ra mọi thứ trong con người cậu, mọi ngóc ngách sâu kín và đen tối nhất đều bị phơi bày trước mắt người đàn ông đó, khiến lòng tự tôn của cậu sụp đổ, đồng thời lại khiến cậu tôn sùng hắn ta một cách kỳ lạ.

Mọi thứ đều gợi nhớ đến hắn, món mì yêu thích, ánh sáng hắt vào phòng ngủ từ phía bên phải y như lúc cậu còn bị giam giữ, chiếc còng tay trong kho vũ khí, sợi dây thừng được dùng để huấn luyện vệ sĩ dưới nước, dấu vết còn rõ ràng trên cổ tay và trên toàn bộ cơ thể này. Những dấu vết đang dần biến mất ngày qua ngày và cậu hận bản thân vì muốn níu giữ chúng, bởi lẽ chỉ cần chúng còn ở đây, cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Bóng hình Vegas ở khắp mọi nơi, và đồng thời cũng như chưa từng tồn tại, cơ thể lại nhói lên bởi suy nghĩ đó. Vegas khảm sâu vào cậu đến mức cậu sợ không có cách nào kéo ra được, dù là râm ran dưới làn da, từng góc trong tâm trí, hay sâu thẳm trong tâm hồn. Mọi thứ bắt đầu và kết thúc đều bằng cái tên Vegas lơ lửng trên đầu môi, mỗi lần những mảnh ký ức trở nên quá mãnh liệt đến mức cậu không thể kiềm chế được.

Vegas từng hỏi cậu thích kiểu nào vào lần đầu tiên của họ. Bây giờ cậu đã có câu trả lời rõ ràng, cơ thể và cảm xúc không thể phủ nhận thêm nữa. Nhưng điều đó không thể đau đớn bằng việc cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội để thú nhận, và cầu xin được có nó nữa. Suốt cuộc đời này, cậu luôn giữ nụ cười trên môi và dùng nó để vượt qua tất thảy những chông gai như thể không gì làm khó được cậu, cậu đã quen với việc gạt bỏ đi mong muốn thực sự của bản thân. 

Pete nhớ hắn, nỗi đau như muốn xé toạc cậu ra, cậu khao khát đến tuyệt vọng được hắn nuốt chửng. Nhưng cậu sẽ không sao, cậu vẫn luôn là một chiến binh kiên cường sống sót qua mọi khổ ải, và lần này cậu vẫn sẽ như vậy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện