"???????? ???????????????????? ???????????????????? ???????????? ????????????????
???????? ???????????????????????? ???????????????? ???? ???????????? ???????? ????????
???????????? ???????????????????? ???????????????? ???????????? ???????????????? ???????????????? ???????????? ???????????????????????? ???????? ????????????????."
.
.
By: struckbylarry
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/40044099
.
.
"Em vẫn cảm nhận được bóng hình anh, cho đến giây phút hơi thở lụi tàn."
Pete quay trở về Chính gia, quay trở về với công việc và trách nhiệm của một phó vệ sĩ trưởng, về với nơi vẫn luôn là nhà của cậu suốt nhiều năm nay. Thân xác ở đây, nhưng tâm trí không thể rời khỏi ngôi nhà đó, căn phòng tăm tối ngột ngạt, nơi lấp đầy bóng hình hắn.
5
Không phải cậu muốn tiếp tục suy nghĩ về nó, nhưng bản thân lại không thể khống chế thứ cảm xúc tội lỗi này. Cậu không thể quên từng khoảnh khắc khi họ gần gũi bên nhau. Những cơn đau ám ảnh, những lần hoan ái cực lạc, những cái nhìn thấu tâm can với sự cảm thông và trân trọng, những cơn chộn rộn trong lòng mà chỉ Vegas mới có thể mang đến.
Không phải cậu muốn được cảm nhận chúng, cậu chỉ vấn vương một cảm giác lạ lẫm mà thôi. Lý trí xiềng xích cậu phải suy nghĩ như thế. Đau, trái tim cậu quặn thắt, khó thở đến mức cậu chẳng còn cảm nhận được nhịp đập nào. Đau, vì nhớ nhung một hơi ấm mà chính bản thân biết nó là trái cấm tội lỗi. Đau, vì nhận ra bản thân giống kẻ mình từng gọi là quái vật đến nhường nào. Sợ hãi, cậu sợ rồi, nhưng không phải vì cái chết hay đòn roi tàn bạo, mà vì cái cảm xúc cứ không ngừng lớn lên từng ngày, chiếm lấy toàn bộ lồng ngực như thể nó vẫn luôn ở đó, sợ vì chính mình không thể ghim viên đạn lạnh lẽo này vào trái tim hắn. Nếu đã không thể, bản thân còn xứng đáng với tư cách vệ sĩ trưởng của gia tộc chính sao? Thật vô dụng.
Cậu ngồi trên bàn ăn trong phòng ngủ, nơi đã từng là của cậu và cả Porsche, thức ăn đã nguội, vùng da ở cổ tay râm ran cảm giác xưa cũ, chính chúng tự ghi nhớ chuẩn xác những gì đã xảy ra và đòi hỏi được nhiều hơn nữa. Thân xác này đã không còn là của cậu, xoắn hai cổ tay vào nhau như thể có một sợi dây trói vô hình ở đó. Hơi ấm từ bàn tay Vegas khi hắn thắt sợi dây dịu dàng và đặt lên từng đốt ngón tay cậu những nụ hôn nâng niu mỗi khi hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau. Nhớ cái cách bàn tay hắn chu du qua khắp nơi trên cơ thể, trong khi cậu không cử động được và chỉ có thể rên rỉ cầu xin hắn; nhớ cái cách bản thân đã mất kiểm soát và để đầu lưỡi nóng bỏng ấy âu yếm từng tấc da mềm mại. Nó nóng, ướt át và hưng phấn đến độ cậu không thể nhớ nổi tên mình.
1
Nhớ những cuộc hoan ái và cả những nỗi đau, nhưng Vegas dường như mới là thứ bao phủ toàn bộ trái tim này. Cậu có thể khống chế bản ngã đen tối của mình, để trở nên thật mạnh mẽ và cứng rắn. Dù vậy, cậu biết nó vẫn luôn hiện hữu trong mình. Cậu sẽ không thể có được vị trí cao như ngày hôm nay