Summary:
Vài dòng viết vội về cuộc sống hằng ngày của một Pete Phongsakorn Saengtham, sau khi trở thành chủ mẫu mới của Thứ gia.
Theo như trong truyện, Vegas vẫn đang học đại học.
.
.
By: SEIFERION
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/38765790
.
.
.
.
Pete
Tôi đang dần quen với việc trở thành cha mẹ và chăm sóc con nhỏ. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều vì quyết định nhận nuôi Venice mà không chuẩn bị thấu đáo trước. Nói cho dễ hiểu, làm sao mà các bà mẹ có thể chịu đựng được hết những điều này vậy? Hầu như không được ngủ, phải thức dậy vài giờ một lần để cho ăn, thay tã, dỗ dành bé con và không được rời mắt khỏi đứa nhỏ. Tôi thề là thằng nhóc này đích thị là Vegas phiên bản tí hon, dù cho anh ấy luôn tỏ thái độ với nhận xét này của tôi.
Vegas cứ khăng khăng muốn tôi thuê một bảo mẫu cho Venice nhưng tôi thực sự muốn tự mình chăm sóc thằng bé! Không ai muốn thêm một vòng luẩn quẩn của những sai lầm, và tạo ra những đứa trẻ bị tổn thương tâm lý trong cái nhà này nữa. Tôi thề danh dự những thói quen xấu trong nhà này phải được loại bỏ, vì sự phát triển tốt nhất của Venice, con trai tôi.
Nói về Vegas, anh ấy chẳng khác gì một nhóc con thứ hai mà tôi phải chăm bẵm! Nhưng mà tôi thì chỉ có một thôi! Hay em nên thuê một bảo mẫu cho anh, Vegas nhỉ? Giống như đứa nhỏ kia, tôi cũng phải để mắt liên tục đến nhóc con quá tuổi này, bởi tôi cứ phải nghe mấy lời than vãn lải nhải về việc "con quỷ nhỏ" cướp hết sự chú ý của tôi.
1
Trước hết, sao anh dám gọi con trai/em trai anh như thế? Nhìn mà xem, khuôn mặt này đáng yêu hệt như một thiên thần nhỏ. Nó là sao y bản chính của anh đó! Tôi thề tôi mà không biết cha mẹ ruột thằng bé, thì đến hòn đá còn tin Vegas sinh ra bé con này.
Như thể cảm nhận được đầu óc tôi đang bay đi đâu mất, Venice nắm lấy góc áo tôi, đòi hỏi tôi phải chú ý đến thằng bé.
"Ừ, Venice, Pete vẫn ở đây mà! Sao con đáng yêu thế hả!" Tôi cười vui vẻ, nhéo nhẹ vào cái má phúng phính, làm thiên thần nhỏ của tôi bật cười khúc khích.
Mọi thứ đã dễ dàng hơn rất nhiều vì tôi dần quen với cuộc sống hiện tại. Nhìn cái mặt dễ thương của Venice thỉnh thoảng khiến tôi quên đi hết mọi vất vả khi phải chăm con.
"Hôm nay ra ngoài chơi nhé?" Tôi hỏi bé con. Tất nhiên là thằng bé vẫn chưa biết nói, nhưng Venice hiểu và cười với tôi. Aaaaa! Tôi không thể ngừng cưng nựng nhóc Vegas tí hin này mà.
1
Tôi lấy điện thoại ra và bấm số, hơi chật vật vì phải tránh bàn tay nhỏ xíu cứ làm loạn với điện thoại của tôi.
Hai tiếng chuông vang lên trước khi người bên kia đầu dây nhấc máy.
"Pete, sao vậy?"
"Mấy giờ anh tan học?"
"Hmm, một tiếng nữa. Sao? Đã nhớ anh rồi à?" Tôi có thể nghe tiếng cười trầm thấp của tên khốn đó qua điện thoại.
"Gặp ở cổng trường nha!"
"Huh? Okay! Em nhớ anh đến vậy à? Tự nhiên muốn đón anh đi hẹn hò." Vẫn là tiếng cười vô sỉ đó.
2
"Ừ. Lát gặp!" Tôi lập tức cúp máy. Dù cố tỏ ra ngầu như vậy, hai má tôi đã đã nóng lên từ lúc nào.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị, mang theo tã và mấy món đồ cần thiết cho em bé trước khi thay đồ cho nhóc con.
Giờ tôi đã là dân chuyên trong việc chăm con rồi, bởi tôi đã phải làm nó liên tục suốt sáu tháng nay.
Hơi xấu hổ nhưng phải thừa nhận là tôi có lẽ đã trải qua cảm giác phấn khích khi lần đầu làm mẹ. Tôi đã mua cho Venice hẳn một tủ lớn toàn quần áo em bé với đủ mẫu thiết kế khác nhau.
1
Không phải lỗi của tôi! Chỉ tại chúng đều rất đáng yêu! Tôi không cưỡng lại được! Với lại, Vegas đã đưa tôi một cái thẻ để chi tiêu cho Venice và một cái khác cho riêng tôi (nhưng tôi chẳng mấy khi dùng).
1
Tôi lướt qua tủ quần áo của Venice và quyết định chọn một bộ liền thân, vừa đáng yêu vừa dễ vận động. Không phải tôi không muốn nhìn giá, chỉ là miễn bé con nhà tôi thoải mái là được...dù sao cha thằng bé trả được mà.
20
Tôi thay đồ rồi đeo túi đựng tã và lấy đại một chìa khóa xe trong ga-ra.
1
"Cậu ra ngoài à?" Nop hỏi.
"Ừ. Giúp tôi lắp ghế em bé này với."
Nop gật đầu và nhận lấy cái ghế từ tay tôi khi tôi xóc lại cái túi trên vai.
"Dù biết là cậu cuối cùng sẽ về lại nhà này với tư cách chủ mẫu nhưng tôi thật không ngờ là cậu sẽ quay lại với một đứa bé đấy."
1
Tôi gãi gãi mũi trước lời nhận xét của cậu ta, nhanh chóng ôm Venice đặt vào xe.
Nop vẫn khó ưa như vậy, nhưng tôi phải thừa nhận cậu ta đã đã trở thành một người bạn đáng tin cậy của tôi, dù cho đôi khi cậu ta hay cà khịa gọi tôi là Khun Stockholm. Những lúc như thế, tôi chỉ muốn tát văng đi cái nụ cười nhếch môi giả lả đó.
5
Tôi chỉnh lại vị trí của Venice cho chắc chắn sau khi Nop gắn chặt cái ghế em bé vào hàng sau xe. Venice vươn cánh tay mũm mĩm ra, muốn kéo tôi lại gần.
"Đừng lo Venice! Pete ở ngay phía trước lái xe, okay?" Tôi đặt vào bàn tay thằng bé con khủng long xanh mà thằng bé thích để nó thả vạt áo tôi ra.
"Để tôi đi theo cậu, cậu Pete."
Tôi nhìn Nop bất mãn. Tôi ghét cái cách cậu ta gọi tôi là "Khun". Tôi vẫn là một đồng nghiệp của họ mà. Nghe nổi hết da gà. Không thể chỉ gọi tên tôi thôi sao.
"Làm ơn bỏ từ "Khun" đi. Với lại, cậu không cần lo! Tôi chỉ đến đón Vegas ở trường thôi."
"Rồi sau đó cậu Vegas sẽ giết tôi? Được rồi, tôi sẽ chỉ theo đến trường thôi. Rồi tôi sẽ trao lại trách nhiệm bảo vệ cậu Vegas cho cậu."
Khi tôi ném cho cậu ta cái nhìn phản đối, Nop giơ hai tay chịu thua.
"Tôi hứa là sẽ im lặng và không phá hoại buổi hẹn hò của cậu với Cậu