Summary:
Một ngày trong cả gia tộc mafia xuất hiện một em bé, không gì ngạc nhiên khi đứa nhóc được đối xử như một ngôi sao nổi tiếng.
.
.
By: SEIFERION
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/38777028
.
.
.
.
Pete
Venice khá là được săn đón mỗi lần chúng tôi đến thăm nhà Chính gia. Tất cả mọi người đều rất phấn khích muốn gặp em bé duy nhất của cả gia tộc. Tôi thậm chí còn lo rằng thằng bé sẽ lớn lên thành một đứa trẻ hư đốn vì ở đây không ai không chiều chuộng nó.
1
"Venice! Bác Khun của nhóc đến đây!" Giọng hét vang khắp căn nhà khi cậu chủ Tankhun chạy vội đến ôm lấy đứa nhỏ.
Venice nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như muốn cầu xin được cứu khỏi đây. Thằng bé trông rất đáng yêu khiến tôi không khỏi bật cười. Nếu bạn nói với tôi rằng cậu chủ có thể cưng chiều một ai khác hơn bản thân hẳn tôi sẽ kí đầu và bảo bạn ngừng nói nhảm đi. Nhưng đấy là trước đây, nhìn bây giờ xem, cậu chủ đáng quý của tôi đang ôm ấp và trao cho bé con nhà tôi biết bao nụ hôn yêu thương.
Venice tội nghiệp của tôi quá sốc để bật khóc.
1
"Cẩn thận giữ cho chắc sự điên khùng của anh đi, anh họ. Tôi không muốn con trai tôi bị lây tính dở hơi từ anh đâu."
Cậu Khun lườm Vegas giận dữ nhưng tay vẫn không ngừng ôm ấp Venice.
"May cho mày mà Venice giống mama Pete của nó hơn đấy! Ai là cục cưng của bác nào? Cưng đó!"
Tôi thở dài, quá chán nản khi không biết bao lần phải nhắc lại cho cậu Khun nhớ rằng Venice không được nhận một chút DNA nào từ tôi, và rằng thằng bé cực kỳ giống Vegas, người...thực chất là anh trai nó.
1
Nguyên cả gia tộc này đã quên luôn gốc gác thực sự của Venice, mọi người đều xem thằng bé như con trai của tôi và Vegas. Thậm chí Macau cũng đối xử với Venice như cháu trai chứ không phải em trai.
"Xin lỗi đằng ấy, nó là cháu trai CỦA TÔI!" Macau nhanh chóng kéo lấy Venice từ tay cậu Khun, khiến Venice trông có vẻ nhẹ nhõm hơn. Thật lòng thì tôi chưa bao giờ nghĩ Macau sẽ hợp với trẻ con, nhưng Venice khá là thích em ấy. Ngoài tôi ra, Venice hay dính với Macau thậm chí là nhiều hơn với Vegas.
13
Dù sao thì, tôi vẫn phải thừa nhận rằng hai người đó, Vegas và Venice, có tính cách khá giống nhau, đều tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực chất lại rất thích đối phương. Chỉ mới đêm qua, tôi bắt gặp Venice ngủ ngon lành trên ngực Vegas, trong khi anh ấy xoa lưng cho thằng bé một cách dịu dàng. Thật là một cảnh tượng ấm áp tuyệt vời mà. Tôi đã lén chụp lại khoảnh khắc đáng yêu ấy, và thậm chí còn đặt nó làm hình nền điện thoại mình.
18
Tôi thở dài chịu thua khi thấy Macau và cậu Khun lớn tiếng giành giật sự chú ý của bé con. Vegas dịu dàng đặt lên trán tôi một nụ hôn, nói tôi chờ anh ấy, trước khi vào phòng họp với cậu Kinn và ngài Korn để bàn công việc hằng tháng.
Venice đã sắp đầy năm. Thằng bé bắt đầu học cách đi. Và chẳng bao lâu nữa, thằng bé sẽ có thể chạy nhảy khắp nơi. Tôi mừng vì tôi có những người thân yêu sẵn sàng giúp tôi chơi với thằng bé.
"Làm mẹ thế nào Pete?" Porsche cười toe toét và choàng tay qua vai tôi.
"Mệt. Tao phải chăm tận hai đứa trẻ." Tôi thở dài khi đi cùng nó vào nhà ăn.
2
Một lúc sau, Arm và Pol cũng đến ngồi cùng chúng tôi.
"Mày không biết cậu chủ đã mua bao nhiêu đồ chơi mới cho Venice đâu!" Arm cười khi cậu ta ngồi xuống.
"Phòng của cậu chủ giờ thành nhà trẻ rồi." Pol vươn vai, vòng tay ra sau lưng ghế Arm. Vegas đã rên rỉ phàn nàn suốt cả tháng trời khi tôi biến phòng ngủ của chúng tôi thành sân chơi theo chủ đề Alice in Wonderland, không biết anh ấy sẽ cảm thấy ra sao nếu thấy phòng của cậu Khun. Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu bản thân có dần dần trở thành một Tankhun thứ hai không. Tôi ngay lập tức lắc đầu, rũ bỏ ý nghĩ điên rồ mới chớm nở. Tôi không có khùng đến thế.
Tôi không quá lo lắng khi để Venice lại cho cậu Khun vì Macau và Porschay cũng ở đó.
Không gì tuyệt vời hơn được dành thời gian bên bạn bè của mình, dù thực ra chúng tôi ghé thăm chính gia thường xuyên hơn tôi tưởng.
Trong khi chúng tôi đang tán gẫu