Summary:
Vegas phải tham gia một giao dịch nguy hiểm. Pete quyết định sẽ đồng hành và tận dụng kĩ năng của một cựu vệ sĩ chuyên nghiệp.
.
.
By: nightowls99
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/38322232
.
.
.
.
Note: Adrenaline Rush là trạng thái hồi hộp, kích thích và căng thẳng tột độ như bị đẩy vào chân tường trong một cuộc chiến quyết liệt, do sự giải phóng đột ngột của hormone Adrenaline.
.
.
"Thằng khốn này đúng là không biết vị trí của mình." Vegas gầm gừ trong họng giận dữ.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, cũng như nhiều vệ sĩ khác có mặt trong phòng lúc này.
"Nó đã sỉ nhục tao suốt thời gian qua, từ sau khi tao lên nắm quyền và bây giờ, nó muốn tiếp tục đẩy giá thỏa thuận xuống. Tao còn giữ được thể diện gì nữa? Rõ ràng nó đang xem thường tao và cả gia đình này."
"Tôi nghĩ có lẽ hắn sẽ làm gì đó đáng ngờ vào cuộc họp hôm nay, thưa cậu chủ. Chúng tôi để ý một số tên trong đám người của hắn đã trang bị thêm vũ khí trong tuần vừa rồi." Một trong số những vệ sĩ đang có mặt lên tiếng.
Tôi quyết định không im lặng nữa. "Nghe có vẻ giống một cái bẫy. Anh chắc là ta vẫn theo kế hoạch không?"
Vegas ngước lên, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh ấy cứng rắn và có phần lạnh lùng, không còn là đôi mắt ngọt ngào mà tôi biết khi chỉ có chúng tôi bên cạnh nhau. Đây là Vegas, một mafia lãnh khốc đang suy tính cách đối phó và trừng trị những kẻ không biết điều. "Nếu không xuất hiện, giao dịch sẽ bị hủy bỏ. Giá trị hợp đồng này quá lớn để bỏ đi một cách dễ dàng như vậy. Vẫn còn cách để kí kết được thỏa thuận cuối cùng. Cũng có khả năng vũ khí bọn chúng bổ sung là cho vụ khác."
Tôi hiểu anh ấy đang lo lắng điều gì. Mọi việc ở thứ gia gần đây chưa thật sự ổn định. Mặc dù Vegas đã có khá nhiều kinh nghiệm nhờ phụ giúp công việc của cha trong thời gian dài, anh ấy vẫn còn quá trẻ cho vị trí lãnh đạo và nhiều kẻ đã lợi dụng triệt để điều đó. Những con đại bàng phát hiện con mồi béo bở, chúng bay lượn trên không, bao vây đe dọa và chờ đợi thời cơ thích hợp. Giao dịch lần này, nếu diễn ra thuận lợi, sẽ là bàn đạp chắc chắn để Vegas khẳng định khả năng của mình. Đây cũng là là cơ hội tốt để cảnh cáo những kẻ đang có âm mưu dơ bẩn, và để chứng minh rằng thứ gia không hề yếu đi, thậm chí còn vững mạnh hơn dưới sự dẫn dắt của Vegas.
"Nhưng phòng trường hợp đây đúng là cái bẫy, anh sẽ cần thêm người bên cạnh. Em sẽ đi với anh." Tôi nghiêm túc nói. Thường thì, tôi không can thiệp quá nhiều vào công việc của Vegas, nhưng tình huống hôm nay có quá nhiều rủi ro. Tôi vẫn nghĩ mình nên ở đó đảm bảo tình hình.
Vegas im lặng một lúc lâu. Tôi biết anh ấy không muốn tôi gặp nguy hiểm. Dù vậy, anh ấy thật sự cần càng nhiều vệ sĩ càng tốt trong trường hợp điều gì cũng có thể xảy ra như lúc này.
1
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, mọi người đều nín thở chờ đợi quyết định của Vegas. Tôi thực sự mong anh ấy sẽ sáng suốt. Anh ấy biết rằng tôi có thể giúp được những gì. Tôi có lý do mới trở thành vệ sĩ trưởng của cậu chủ Tankhun.
"Được rồi." Vegas thở dài chịu thua.
Khi mọi người ra khỏi phòng để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới, tôi nhanh chóng bước đến chỗ Nop và kéo cậu ta ra một góc.
"Nop, tôi có chuyện cần nói."
"Vâng?"
"Tôi có linh cảm không lành về cuộc họp hôm nay. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi muốn cậu tập trung duy nhất vào sự an toàn của Vegas. Chỉ cần đảm bảo điều đó và không để anh ấy phân tâm vì cái gì khác là được."
Nop hiểu ý tôi là gì. Xuyên suốt cuộc đám phán, Vegas sẽ rất căng thẳng và dành hết sự tập trung vào giao dịch quan trọng, anh ấy sẽ không để ý những thứ xung quanh. Hơn nữa, chẳng may thật sự có gì đó ngoài dự đoán hay một cuộc chiến nổ ra, sự lo lắng của anh ấy dành cho tôi sẽ làm anh ấy không quan tâm đến an nguy của bản thân.
"Tôi hiểu rồi." Nop đáp.
Đã đến giờ, mọi người nhanh chóng vào vị trí trong các xe khác nhau. Nop và Pam ngồi trước, tôi và Vegas ở ghế sau. Vegas nhíu mày, nghĩ về những tình huống có thể xảy ra sắp tới. Tôi phân vân không biết mình có nên nói gì đó hài hước để làm anh ấy vui hơn, nhưng cuối cùng, tôi giữ im lặng vì bản thân tôi cũng vô cùng lo lắng. Cảm giác nhộn nhạo khó chịu dâng lên trong lòng.
Địa điểm được chọn cho cuộc họp là một quán bar khá vắng vẻ với thiết kế nội thất độc đáo, dễ dàng thu hút những khách hàng trong giới thượng lưu. Ngay khi bước vào, tôi cẩn thận kiểm tra lối thoát hiểm và cửa sổ, xác định những điểm có thể ẩn nấp và các vật dễ gây nguy hiểm. Có hai lối thoát, một ở phía trước, cái còn lại ở đằng sau quán. Các cửa sổ được thiết kế mờ đục, ở trong sẽ khó nhận biết được ngày hay đêm và ánh mắt của những kẻ bên ngoài cũng không thể lọt qua. Tôi để ý có vài chiếc ghế sofa cỡ lớn và bàn khách có điểm mù, có thể dùng để ẩn nấp, nhưng có điều, ở đây có quá nhiều kính hay vật làm bằng thủy tinh, điều này sẽ tăng thêm rủi ro nếu có gì bất trắc xảy ra. Tôi lựa chọn đứng ở một góc, tuy cách khá xa bàn đàm phán nhưng có tầm nhìn rộng và tốt hơn khi quan sát động thái của bên kia.
Vegas ngồi xuống và bắt đầu cuộc thảo luận. Anh ấy luôn giữ nụ cười lịch sự, thuyết phục đối phương về những yêu cầu của mình. Tuy vậy, mỗi đề nghị được đưa ra là một lời phản đối hoặc từ chối, dần dần Vegas trở nên mất kiên nhẫn.
"Như vậy thì thấp quá. Đề nghị trước đó của tôi là vô cùng phù hợp với những gì ngài muốn. Ngài không thể tìm được ai đáp ứng với giá hời như vậy đâu." Vegas nói, hơi cao giọng.
"Ừm, nếu cậu nghĩ như vậy là quá thấp thì có lẽ tôi nên tìm đối tác khác thì hơn. Ai đó...hiểu biết và chín chắn hơn."
"Lý do gì khiến ngài như vậy? Chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm, và tôi chưa bao giờ thấy ngài đề nghị điều gì vô lý như thế."
"Woah, woah, woah. Vô lý? Cậu đang giận dỗi tôi đấy à? Để tôi nhắc nhở cậu, chúng ta đang làm ăn. Tôi chỉ đề nghị giá tôi cho là xứng đáng với công ty của cậu và phù hợp với mong đợi của chúng tôi thôi. Chỉ thế thôi."
"Ông biết là đề nghị của tôi là đề nghị hợp lý nhất cho vụ này, và giá tôi đưa ra là hết sức thuyết phục. Đừng nghĩ rằng tôi không biết ông cố tình làm vậy vì xem nhẹ khả năng của tôi." Vegas bắt đầu không kiêng nể gì nữa, ánh mắt anh ấy dần trở nên lạnh lùng hơn. Thậm chí dù đứng cách rất xa, tôi vẫn cảm nhận được cơn giận dữ sục sôi của anh ấy.
"Ôi cậu nhóc này, cậu đang quá nhạy cảm rồi." Tên khách hàng vươn tay xuống dưới bàn.
Tôi cất giọng. "Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là ngài."
Một tiếng cách vang lên khắp căn phòng khi tôi lên nòng, chĩa súng về phía ông ta.
Ông ta đứng hình, tay đang trườn xuống dưới bàn dừng lại và từ từ giơ lên. "Cẩn thận với hướng nòng súng của cậu đấy, anh bạn."
Mọi người lúc này đã rút súng ra, chĩa về phía đối thủ trong tư thế sẵn sàng bóp cò. Tôi có thể thấy nhiều hơn một mũi súng đang hướng về phía mình. Tôi không muốn bóp cò vì đó sẽ là tín hiệu khơi mào một cuộc đấu súng chết chóc. Cả hai bên đều có lực lượng ngang nhau, nhưng nếu có thể tránh được đổ máu, tôi sẽ chọn cách tránh nó. Giao dịch này quá quan trọng đối với Vegas.
"Tôi sẽ hạ súng xuống nếu ngài bỏ tay ra." Tôi chậm rãi thu súng về, mắt vẫn không rời khỏi nhất cử nhất động của ông ta.
ĐÙNG! Một tiếng súng nổ ra khiến mọi người phải cúi đầu tránh đi. Tôi cố gắng nhìn xung quanh. Cái quái gì thế? Ai dám nổ súng?
Diễn biến tiếp theo không gì khác ngoài một cuộc chiến nổ ra với đạn bay tứ tung từ khắp mọi hướng. Tiếng ồn lớn liên tục dội thẳng vào tai khiến chúng tôi khó có thể nghe được gì khác. Những mảnh kính vỡ văng đầy trên nền nhà và phủ lên mọi vật trong phòng. Sự hỗn loạn là không thể tránh khỏi, những người không liên quan giẫm đạp lên nhau tìm đường trốn thoát. Tôi chỉ còn biết bắn vào bất kể tên nào của bên đối thủ mà tôi thấy. Tôi bắn trượt một vài viên do sự náo loạn chạy trốn xung quanh. Tai tôi cũng bắt đầu ù đi khiến tôi không còn tỉnh táo hoàn toàn như ban đầu.
Tôi để ý thấy một tên vệ sĩ cách tôi hơn 3 mét đang trốn sau ghế sofa, hắn đang tập trung bắn về phía khác của căn phòng. Tôi ngay lập tức nhận ra hắn đang nhắm vào cửa thoát hiểm phía sau quán bar. Tim tôi như ngừng đập khi thấy Nop đang kéo Vegas chạy ra lối thoát đó, dù cho cả hai người đều đang cầm súng và bắn những kẻ tiếp cận họ. Vegas bỗng chốc nhìn thấy tôi và anh ấy hét lên điều gì đó. Tôi không nghe được nhưng tôi biết mình phải nhanh chóng hành động.
Tôi thay đổi mục tiêu, chĩa súng về tên vệ sĩ kia, nhưng...ĐÙNG! ĐÙNG! Vài ly rượu bên cạnh tôi vỡ tan vì những viên đạn bay từ góc khác căn phòng. Tôi giật mình và bắn trượt. Tôi cố bắn lại lần nữa nhưng MẸ NÓ, súng tôi hết đạn. Tôi phải nạp lại, nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, tôi thấy tên vệ sĩ đó hướng súng của hắn về phía tôi. Không đến một giây, tôi chạy đến và đá khẩu súng ra khỏi tay hắn. Tôi không thể cho hắn cơ hội bóp cò.
Trước khi tôi kịp lấy đạn mới, tên khốn đó đã giữ chặt lấy tay tôi. Hắn bóp mạnh đến mức tôi muốn chửi thề. Bất chấp sự phản kháng mạnh mẽ, hắn đã giật được khẩu súng ra khỏi tay tôi và ném nó ra xa. Quá trình giằng co khiến các ngón tay tôi tưởng như sắp gãy đến nơi.
Tôi thậm chí còn không có thời gian để đau. Tên khốn đẩy tôi ngã xuống sàn và đấm vào mặt tôi với lực rất mạnh khiến đầu tôi choáng váng. Mẹ nó, thằng này mạnh đấy. Tôi biết hắn chắc chắn phải cao to và khỏe hơn tôi vì cảm nhận được mình đang ở thế yếu trong cuộc đọ sức gần như thế này. Vậy nên, tôi phải tìm cách khác. Tôi trượt tay xuống, với lấy con dao bên hông và đâm mạnh vào bụng hắn trước khi hắn kịp vung nắm đấm thứ hai. Bị