“Thật ra không khó, chỉ là xử lý có hơi phiền phức.”
Chàng đoán Tiểu Viện không hiểu rõ ràng được sự sáp nhập, thôn tính, cướp đoạt lãnh địa của nhau giữa các thổ địa, phú hào, danh gia vọng tộc, cũng không biết cặn kẽ về quyền lực của các địa chủ địa phương thứ gọi là phép vua còn thua lệ làng, cũng như mối quan hệ lợi ích phức tạp, dây mơ rễ má giữa quan lại, địa chủ, con buôn, đây đều là những vấn đề vừa mập mờ, vừa nhạy cảm, lại nhập nhằng khó giải quyết, quan hệ trực tiếp tới sự phát triển của quốc gia xã tắc, và bộ máy quân chủ, dăm ba câu chẳng dễ dàng giải thích rõ ràng được.
Huống chi, chàng cũng có chút đau đầu, nếu dùng phương thức ngoài luồng giải quyết, giả dụ cho thân vệ Ngũ Độc Môn ở trong tối xử lý vài chuyện, chắc chắn vấn đề sẽ dễ dàng hoàn thành hơn nhiều, chàng đã định lẳng lặng ra tay, triệt tiêu thế lực thân sĩ tại Hàng Nam, đồng thời kiên nhẫn cho gián điệp xâm nhập, thăm dò, để từ từ khống chế tổ hợp không tốt này từ bên trong, để rồi một đòn bóp ch.ết liên minh các thế gia, thổ hào Hàng Nam.
Chuyện này với chàng không khó, nhưng lại không hợp với phong cách làm việc của Trịnh Lan.
“Tiền đại nhân chính là thân sĩ Hàng Nam, ta có nghe An Thái và Lý Tú Dung đề cập chút ít.
Hình như quyền lực không nhỏ.”
“Ừ.” Trịnh Lan không muốn thảo luận vấn đề này với Tiểu Viện, mấy thứ tranh quyền đoạt lợi phức tạp, vô vị này mình chàng phiền lòng là đủ, không muốn nàng cũng đau đầu theo.
Thậm chí chàng từng nghĩ, hay học theo chiêu trò của mấy gã thứ sử, hoặc khâm sai, đến Hàng Nam cưỡi ngựa xem hoa, sau đó viết nhăng viết cuội vài ba cuốn tấu chương cho xong chuyện gửi cho Hằng Xương Đế cho có, dù sao tuy thiên hạ này là của họ Trịnh nhưng lại không phải của chàng.
Thấy đôi lông mày của chàng càng lúc càng chau lại, Tiểu Viện thức thời im miệng.
Nàng thầm đoán dù có xuôi nam chăng nữa, chỉ sợ Trịnh Lan cũng chẳng được sống đời bình an, thanh nhàn như chàng vẫn hằng mong muốn.
Hồ Điệp tiến đến, bê theo lồng cơm bằng ngà voi tinh mỹ, thuần thục bưng những đĩa đồ ăn tỉ mỉ, đẹp đẽ đặt lên bàn, động tác ưu nhã chia thức ăn vào các đĩa.
Tiểu Viện và Trịnh Lan dùng bữa xong, Trịnh Lan lấy ra một tấm bản đồ địa hình Hàng Nam và những cuốn sách địa lý có liên quan nửa nằm nửa ngồi trên giường Tử Đàn xem qua.
Tiểu Viện lẳng lặng ngồi một bên, nàng cũng muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian, nhưng không biết nên làm gì.
Cuối cùng nàng đành hậm hực đem hết tàn của Nguyệt Trầm Hương cho vào bình nước chuyên dụng vất tàn hương.
Nàng muốn giúp Trịnh Lan phân ưu, nhưng nàng lại chẳng làm gì được, nàng không hiểu triều chính, cũng chẳng biết đạo lý kinh bang tế thế, dựa vào chút kiến thức ít ỏi của mình, những điều Trịnh Lan đề cập phần lớn nàng đều nghe không hiểu.
Lúc này nàng lại nhớ đến những lời Lý Tú Dung từng nói, đến cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử tầm thường suýt trở thành “ngựa gầy”, chỉ kém nửa bước nữa là trở thành phường kỹ nữ mua vui, rơi vào vòng xoáy hoan lạc chốn phong trần, so với những nữ tử xuất thân trâm anh thế phiệt, sinh ra đã quen chứng kiến những chuyện quốc gia đại sự, đao to búa lớn, ảnh hưởng tới cả nền chính trị một quốc gia, nàng tự thấy cách biệt một trời một vực.
Nếu như lúc này, người ở bên cạnh Trịnh Lan là Lý Tú Dung, nàng ấy nhất định có thể trợ giúp Trịnh Lan phân tích lợi hại, đề ra giải pháp, chú ý thích hợp nhất với tình hình.
Cho dù là An Thái, tính tình quá mức tuỳ ý, nhưng xét về sự nhạy cảm với chuyện quốc gia đại sự, tiểu công chúa cũng có cách nhìn nhận không kém phần tỉnh táo, sắc sảo.
Nàng chẳng thể làm gì, chỉ đành chơi một khúc nhạc.
Tiểu Viện cẩn thận lấy cây Hạc Lệ từ trong hộp ra, chậm rãi tấu một khúc [Tiêu Nhiên Điệu], tiếng đàn da diết, như khóc như tố, cảm xúc đau khổ buồn bã tựa một dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy xuôi.
Mặc dù không mãnh liệt cuồn cuộn, nhưng lại mang tới thứ cảm giác buồn man mác tinh tế đầy rung động.
Trịnh Lan nghe ra sự buồn bã nơi tiếng đàn, chàng có vài phần không hiểu nhìn về phía Tiểu Viện, không lý giải nổi lý do nàng sầu não.
Chàng lờ mờ cảm nhận ra, từ sau khi mình nói rõ thân phận của nàng trước mặt Hằng Xương Đế, trả lại thân phận thật cho nàng, Tiểu Viện không có được sự hân hoan vui vẻ, mà chàng nghĩ, thay vào đó tinh thần ngày càng sa sút, tâm trạng.
Mới đầu chỉ thi thoảng là những nỗi buồn vô cớ, sau đó là nỗi buồn mắc nghẹn nơi đáy lòng.
Vốn dĩ nằm trên giường Tử Đàn chàng có mấy phần mơ màng buồn ngủ, nhưng thời khắc nghe tiếng đàn rầu rĩ, cùng nụ cười gượng trên môi Tiểu Viện, Trịnh Lan lập tức rơi vào bối rối, cơn buồn ngủ cũng tức thời biến mất.
Chàng đi qua, nắm lấy tay Tiểu Viện ngăn nàng tạm thời tấu lên những nốt nhạc ủ dột, yên lặng đặt lại cây đàn vào hộp, lại quay về ngồi xuống cạnh nàng, nắm tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình.
“Rốt cuộc, vì lý do gì nàng không vui?” Giọng điệu chàng dịu dàng, kiên nhẫn, không còn vẻ mỉa mai, ác ý thường ngày.
“Ta cũng không rõ.” Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan, vành mắt thoáng đỏ lên, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
“Cho dù thế nào, đôi mắt này về sau không được rơi lệ nữa.”
Trịnh Lan ôm nàng vào ngực, khẽ hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát đang thi nhau lăn xuống khỏi hàng mi cong dài.
“Điện hạ, sẽ luôn ở bên cạnh ta chứ?” Tiểu Viện cảm nhận được vòng ôm của chàng càng lúc càng chặt, dịu dàng cất tiếng hỏi.
“Ừm, tất nhiên.” Trịnh Lan khẽ hôn lên trán nàng, nơi đóa hoa điền đỏ thắm nở rộ, ban đầu cũng chính nhờ đoá hoa điền diễm lệ này mà tại Hậu Sơn chỉ một ánh mắt lưu luyến không quên được người, khoảnh khắc đó đôi mắt nàng cũng đong đầy nước mắt như hiện tại, chỉ có điều bộ dạng yếu đuối cố ra vẻ quật cường không khỏi khiến chàng thương xót.
“Điện hạ? Đến cùng tại sao người lại thích ta?” Tiểu Viện từ trong lòng chàng ngẩng đầu lên, đột nhiên trịnh trọng hỏi chàng.
Trịnh Lan định nửa đùa nửa thật đáp một câu, nhưng trước dáng vẻ hai mắt ướt nhòe này của giai nhân, dùng bộ dạng không đứng đắn ấy, sợ lại chọc nàng buồn phiền.
Chàng nghiêm túc nhìn Tiểu Viện.
Ban đầu quả thực chàng bị mỹ mạo nơi nàng hấp dẫn, ở Hậu Sơn, nàng hai mắt đẫm lệ, lại hiên ngang tuyên bố muốn đốt vương phủ của chàng.
Nét quật cường, ẩn trong vẻ bi thương, cùng nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn quả là một bức tranh tuyệt phẩm, mà không một nam tử nào bao gồm cả chàng có thể dễ dàng chống cự.
Sau này, ma xui quỷ khiến, âm kém dương sai, chàng nổi hứng thú muốn xem thử kết cuộc vở tuồng thay mận đổi đào của Tiền Trọng Mưu, rồi ngày dài tháng rộng bên nhau dần dần sinh tình, để thích nàng đến độ không thể kiềm chế lúc nào chẳng hay.
Chàng thích dáng vẻ quật cường, thích nét uy hoài, trí tuệ, thích sự sắc sảo nơi nàng, cũng thích dáng vẻ chơi đàn của nàng.
Nhưng mấy lời tình tứ ngọt ngào, tâm tình thổ lộ này… đến lúc phải nói ra… chàng lại khẽ giật mình.
Hành động này không giống chàng, chàng cũng không mở miệng nói ra được.
Bởi vì chàng biết, thích nàng, thương xót nàng, không phải chỉ vì những điều đó.
Chàng sinh ra trong hoàng gia, có thứ nhan sắc