Lý Tú Dung nghe vậy, nhổm người dậy, dụi dụi mắt, nhìn Phong Nhi lắc đầu.
“Không ngờ y còn có chút tình người.” Phong Nhi bưng tới một bát cháo sữa, Lý Tú Dung cầm thìa múc vài muỗng chậm rãi ăn, cảm thấy cả người bỗng chốc ấm áp, thoải mái hơn hẳn.
Lúc này nàng mới để ý tới trên bếp lửa đặt một tảng thịt dê lớn, bên cạnh là một chiếc bát mới, phía trong để những miếng thịt dê được cắt thành từng khối nhỏ vừa ăn, bên cạnh còn đặt một đôi đũa bằng đồng.
Phong Nhi liếc nhìn bát thịt dê thơm ngon, lại nhìn ánh mắt không có nửa phần ghét bỏ của cô nương, lập tức đi tới, bưng bát đồ ăn dâng lên Lý Tú Dung.
“Gã vương gia mọi rợ kia cắt giúp cô nương ạ?” Phong Nhi hỏi nàng.
Lý Tú Dung hồi tưởng lại, vừa rồi lúc y cắt thịt dê đút cho nàng ăn, quả thực có cố ý cắt tảng thịt thành những miếng nhỏ vừa ăn cẩn thận bỏ vào chén giúp nàng.
Vì đang đói cồn cào, lại thêm thịt dê thảo nguyên thơm ngon, thơm phức, nàng nhận lấy bát, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Quả nhiên mùi vị vừa vặn, thơm mềm, dai dai vừa đủ, quả là mỹ vị nhân gian.
“Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nghèo nàn lạc hậu chẳng có thứ gì, may mắn có món thịt dê không chê vào đâu được.
Ta vốn cho rằng đồ ăn dù ngon tới đâu, ăn nhiều cũng sẽ chán, nhưng món này dù đã ăn liên lục mười ngày, nhưng càng ăn lại càng thích.”
Phong Nhi vốn muốn uống một ngụm sữa cháo sưởi ấm cơ thể, nhưng thấy gương mặt tươi tỉnh của cô nương nhà mình lại vui vẻ lây, đâm ra ham chuyện nói dông dài thêm vào câu, đã gần chục ngày, cuối cùng tiểu thư cũng chịu dùng bữa đàng hoàng: “Em còn tưởng gã mọi rợ kia bắt nạt cô nương.”
Lý Tú Dung đặt bát thịt dê xuống, gương mặt tú lệ nghiêm túc nhìn Phong Nhi, nghiêm khắc nói: “Dù Tây Man hoang tàn, giá lạnh, nhưng Y Cáp Tang dù nói thế nào cũng là phu quân của ta.
Sau này không được gọi y là mọi rợ.
Nếu chúng ta đã gánh vác trọng trách tới vùng thảo nguyên này hoà thân, quyết không thể làm nhục sứ mệnh.”
Phong Nhi và Mai Nhi nghe vậy đều sửng sốt, sao cô nương ăn xong chén thịt dê kia không những tinh thần thoải mái, tươi tỉnh lên, mà còn chủ động bênh vực gã mọi rợ Tây Man.
Nhưng xét lại, điều cô nương nói hoàn toàn chính xác, thực tế hai người đã thành thân, gã vương gia kia trên danh nghĩa là phu quân của cô nương.
So với Phong Nhi đầu óc Mai Nhi nhanh nhẹn, tinh tế hơn nhiều, nhanh chóng hiểu ra, Lý Tú Dung sau một khoảng thời gian nói chuyện với Y Cáp Tang trong căn trướng nho nhỏ này đã dần dần nảy sinh tình cảm.
Nam nhân Tây Man kẻ nào kẻ đấy nhìn thô bỉ, cục súc, dù Y Cáp Tang thông hiểu tiếng Hán cũng như văn hoá Đại Trịnh chăng nữa.
Thế nhưng cô nương đẹp tựa thiên tiên, cưới được nữ tử thông minh, tú lệ nhường này về nhà, nào có nam nhân không hiểu lý lẽ đến mức đối xử tàn bạo, khắc nghiệt.
Mặc cho từ ngày đón cô nương tới Tây Man gã tuyệt nhiên không động đến cô nương dù chỉ là sợi tóc, hành động này vô cùng bất thường không những không thể hiện hắn lạnh nhạt với cô nương mà thậm chí còn thể hiện ý tứ hoàn toàn trái ngược.
Chính là vô cùng yêu thương.
Nam nhân một khi đã đem lòng thương một người, sẽ không nỡ ép buộc, cưỡng bách nàng ấy.
Còn cô nương thời khắc này đây, dù lấy cớ bảo ban hai nô tỳ hãy biết giữ gìn thứ bậc, lễ nghĩa, nhưng thực ra lại có mấy phần bênh vực, bảo vệ gã vương gia mọi rợ kia.
Mai Nhi thoáng hoang mang, khẽ ra hiệu cho Phong Nhi bằng ánh mắt, sau đó mới chậm rãi nói: “Cô nương dạy rất đúng, chúng nô tỳ sau này sẽ cẩn trọng lời nói, hành xử, thể hiện sự tôn trọng vương gia hơn.”
Phong Nhi nhất thời còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thậm chí tưởng rằng Mai Nhi bị đám mọi rợ này mua chuộc, nàng ta không muốn làm nô tài cho thứ hoang dã, cục mịch, muốn biện bạch vài câu, may mắn bị Mai Nhi cản lại kịp thời.
Ngày hôm sau, Phong Nhi mới nghĩ thông.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, gió lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc cùng Mai Nhi ra ngoài lấy nước tuyết đun nóng bưng lên cho cô nương rửa mặt, Phong Nhi mới hỏi thử Mai Nhi: “Ý cô ngày hôm qua, chẳng lẽ cô nương và tên mọi rợ kia… Ui chao ui chao cái miệng… và vương gia Tây Man, có gì đó …với nhau rồi?”
Mai Nhi dùng gáo nước gõ xuống đầu Phong Nhi, gió lạnh thấu xương khiến hai gò má thiếu nữ ửng hồng, nàng dùng sức đội chặt mũ da trên đầu, liếc nhìn bốn xung quanh, đảm bảo không có người lạ lảng vảng, mới thấp giọng nói: “Cô đúng là ngốc nghếch.
Cô nương của chúng ta và vương gia giờ đã là vợ chồng.
Chúng ta đang ở nơi đất khách quê người, xung quanh toàn kẻ xa lạ, cô còn mong quan hệ giữa quận chúa và vương gia không tốt hay sao? Nếu vương gia thích cô nương, tương lai của hai chúng ta còn có chút khởi sắc, nếu phu phụ họ không hoà hợp.
Trời cao, đường xa, ta và cô có chết tại đây cũng chẳng ai biết.
Cô lăn lộn ở tướng phủ nhiều năm như vậy, còn không rõ chân chính trung trinh với chủ nhân là thế nào à?”
Kỳ thực qua một đêm Phong Nhi cũng đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng vẫn khó có thể tin được: “Ý của cô là… cô nương cũng thích gã vương gia kia?”
“Theo ta thấy gã vương gia kia mặc dù không được sáng sủa tuấn lãng như các quý công tử kinh thành, nhưng nhìn kỹ một chút mặt mày cũng tương đối dễ nhìn, đặc biệt đôi mắt trong sáng, thấu triệt.
Dù sao hắn cũng thông thuộc Hán học, là kẻ có kiến thức, gả cho người như thế vẫn hơn những tên mọi rợ vô tri khác.
Việc của chủ nhân, nô tỳ chúng ta tốt nhất đừng quá quan tâm, dù sao ở chỗ này, chỉ cần nghĩ xem làm sao để sống sót cũng đã đủ khó khăn rồi.”
Trong khi Phong Nhi vẫn con ngờ nghệch suy nghĩ, Mai Nhi đã xúc đầy một thùng tuyết, nàng ta ra hiệu cả hai cùng nhau trở về.
Trên đường quay lại trướng, từ đằng xa nơi đường chân trời, mặt trời từ từ ló rạng, những ánh hào quang rực rỡ, bừng lên, từ từ, từ tử, phủ kín thảo nguyên bất tận.
Đêm qua bao tuyết ập đến khiến thảo nguyên bị phủ lên một tầng tuyết mỏng, trắng ngần.
Mặt trời ló dạng, ánh nắng vàng phản chiếu xuống nền tuyết, phát ra thứ ánh sáng màu trắng trong trẻo, lung linh.
Thảo nguyên tuy hoang vu, lạnh lẽo nhưng đồng thời cũng mang trong mình thứ vẻ đẹp hùng vĩ, phóng khoáng mà không nơi đâu Đại Trịnh có được.
Hai tiểu nha đầu chưa từng ra khỏi kinh sư, mặc dù đã thấy nhiều lâu đài đình các tinh xảo, hoa lệ, nhưng vẻ đẹp tráng lệ vô ngần của thiên nhiên thì đây là lần đầu được thưởng lãm, một thứ cảm xúc rung động mãnh liệt khó tả thành lời mạnh mẽ trỗi dậy, khiến hai cô nương không khỏi bồi hồi.
Chính lúc này, từ phía xa một thân ảnh cường tráng thúc ngựa phi tới.
Ánh mắt trời rực rỡ phía sau như dát lên mình y thứ dáng vẻ tiêu sái, tựa một vị thần từ ánh hào quang