Lý Tú Dung cảm thấy khá tò mò không biết ngựa của Y Cáp Tang nhanh đến thế nào, nhưng ngoài trời thời tiết giá lạnh, những vết nẻ trên mặt nàng vẫn còn ân ẩn đau.
Y Cáp Tang nhận ra nàng sợ lạnh, bèn choàng một lớp áo da dê lên người nàng, còn cẩn thận đội mũ lông chồn nhung giúp Lý Tú Dung, biến nàng thành một chiếc bánh chưng lớn, xong xuôi mới nắm tay nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Tú Dung lúc này mới để ý trước cửa trướng có bảy tám dũng sĩ dũng mãnh, mỗi người đều dắt theo một con tuấn mã.
Gió sắc lạnh như đao, trên người họ lại ăn mặc tương đối đơn bạc.
Trong số đó có một người thân hình tuy cao lớn nhưng lại khá gầy, trong màn tuyết lất phất, Lý Tú Dung nhận ra nàng ấy là nữ tử, nhìn gương mặt có vẻ không lớn hơn Phong Nhi là bao, chỉ có điều nữ tử thảo nguyên thân hình đều tráng kiện, khoẻ khoắn, nếu là ở kinh sư có lẽ rất hiếm tìm được người con gái nào có vóc dáng cao lớn đến vậy.
“Những người này đều là tuỳ tùng thân cận của ta, kẻ nào kẻ ấy đều dũng mãnh thiện chiến.”
Mấy người thấy Lý Tú Dung ra, đều kính cần quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Hán hô to: “Vương phi.”
Nữ tử kia sau khi hành lễ, thì đi đến trước mặt Lý Tú Dung, dùng thứ tiếng Hán không mấy lưu loát nói: “Vương Phi! Ta tên Trác Lan.
Sau này ta sẽ đi theo hầu hạ ngươi.”
Hiển nhiên nàng ấy còn không phân biệt được ‘ngươi’ và ‘người’.
Tiếng Tây Man không giống tiếng Hán, không có quá nhiều kính ngữ, cũng như cách xưng hô phân biệt đẳng cấp, vai vế, địa vị.
Có thể thấy xã hội Tây Man phát triển theo hướng bình đẳng về giai cấp, giữa chủ và tớ không có quá nhiều khoảng cách, phân cấp rõ rệt như Đại Trịnh.
Lý Tú Dung thoáng sững sờ, nhìn ánh mắt lấp lánh, phục tùng của nhóm người trước mặt.
Lúc này nàng mới thực sự hiểu, giữa thảo nguyên mênh mông bao la này, nhân vật mà nàng gả cho là người quyền lực đến nhường nào.
Y Cáp Tang mỉm cười, tuỳ tùng dắt đến một con Hồng Tông Liệt Mã, trên trán lấm tấm lông trắng, Y Cáp Tang nói: “Đây là ngựa của ta, nó còn chưa có tên tiếng Hán, nàng xem thử nên đặt cho nó cái tên nào thì thích hợp.”
Lý Tú Dung còn chưa đồng ý, đã bị Y Cáp Tang bế lên tuấn mã.
sau đó y cũng thoải mái xoay người nhảy lên ngựa, ngồi ngay sau lưng nàng, vòng tay nhốt chặt nàng trong lòng, sau đó nắm chặt dây cương.
“Thời tiết hơi lạnh, nhưng rất nhanh sẽ tới nơi.”
Nói xong, Y Cáp Tang kéo mũ chồn nhung trên đầu nàng thấp xuống, che kín tai Lý Tú Dung, ôm chặt nàng trong lồng ng.ực, cẩn thận bao bọc nàng nơi vòng tay.
Đây là lần đầu tiên Lý Tú Dung cưỡi ngựa.
Mặc dù văn hoá Đại Trịnh tương đối cởi mở, không cấm quý nữ cưỡi ngựa, thậm chí còn khuyến khích các tiểu thư thế gia quý tộc tham gia chơi cầu ngựa nâng cao sức khoẻ, thêm một thú vui.
Tuy nhiên, phụ thân Lý Tú Dung xuất thân nho sĩ, là nữ tử thuộc dòng dõi nho gia chân chính, cho nên nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng làm bạn với bút nghiên, không giống các nữ tử chợ búa, hoặc những nữ nhi con nhà tướng gia có cơ hội cưỡi ngựa, đánh cầu.
Không thể không công nhận, ngựa của Y Cáp Tang tốc độ chạy rất nhanh.
Mà lồng n.gực của y cũng vô cùng ấm áp.
Áo khoác da dê ngăn chở hoàn toàn gió rét, chẳng mấy chốc quanh cảnh hiu quanh của thảo nguyên nhường chỗ cho phong cảnh tuyệt mỹ độc nhất vô nhị.
Nói là tuyệt mỹ, bởi vì cảnh tượng hùng vĩ, mê đắm này từ khi sinh ra đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Lý Tú Dung được chiêm ngưỡng.
Phong cảnh trước mặt đẹp tựa giấc mộng, dù nàng không quá ngạc nhiên, nhưng núi non, sông suối quả là tuyệt tác của tạo hoá, khiến người ta không khỏi thán phục.
Hơi nước từ lòng suối bốc lên nghi ngút, bọt khí chậm rãi sủi lên.
Bên cạnh còn có năm sáu cái hồ nhỏ, có vẻ đã được con người tác động, chung quanh đều được lát đá xanh, mặc dù nhìn tương đối thô xơ.
Đã nhìn quen những bể nước nóng xây dựng tinh xảo, được dẫn trực tiếp từ suối trên núi xuống trong tư gia của các gia đình quý tộc giàu có, nhưng khoảnh khắc hiện tại Lý Tú Dung lại cảm thấy suối nước nóng tự nhiên, mộc mạc, được xây cất vụng về này lại đẹp đến khó tả.
Nàng đột nhiên hiểu ra, sau đó là cảm giác kinh ngạc tột độ, ánh mắt ngỡ ngàng quay sang nhìn Y Cáp Tang.
Y Cáp Tang đã xuống ngựa, cẩn thận bế nàng xuống.
Lý Tú Dung quay đầu, bảy vị tuỳ tùng đã biết ý giục ngựa rời đi, lấy bể nước nóng làm trung tâm, lao vun vút ra bốn phương tám hương, vì hai vị chủ nhân mà nghiêm cẩn thủ vệ.
Diện tích lãnh thổ thảo nguyên bao la, bát ngát, muốn bảo vệ ai đó, rất cần sự nhạy bén, tinh tường, nhanh nhẹn hơn người.
Chỉ có Trác Lan ở lại.
Nàng ta xuống ngựa, gỡ một cái túi da dê ra, bên trong có sẵn quần áo sạch.
Lý Tú Dung nhận ra đó chính là y phục của mình, nàng cũng chẳng rõ Phong Nhi chuẩn bị hay Trác Lan chuẩn bị.
Nàng thoáng ngạc nhiên, Y Cáp Tang nhìn thô lỗ, vụng về nhưng thật ra lại là một nam tử tinh tế, cẩn thận.
“Đi ngâm mình đi.
Nếu nàng thích, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đưa nàng tới đây.” Y Cáp Tang nắm tay nàng, đỡ Lý Tú Dung xuống suối.
Y còn cẩn thận chạm tay xuống mặt nước thử trước nhiệt độ.
“Ban đầu có thể nàng sẽ cảm thấy hơi nóng, nhưng ngâm một lúc là quen.” Y Cáp Tang nói, đứng một bên, bàn tay ấm áp dịu dàng nắm bàn tay Lý Tú Dung, mí mắt y khẽ buông, hàng mi dài che đi con ngươi kiên định, giọng thoáng áy náy: “Thảo nguyên nghèo nàn, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể thích nơi này hơn.”
Đột nhiên trong nháy mắt, cảm xúc ấm