Đêm hôm đó, có lẽ bởi vì sau khi tắm suối nước nóng xong cả tinh thần và thể xác Lý Tú Dung đều được thoải mái, thả lỏng, cho nên thời điểm Y Cáp Tang định tạm biệt vương Phi rời khỏi doanh trướng, nàng đã chủ động kéo tay chàng lại.
Giương mắt nhìn dung nhan e lệ, cùng đôi mắt đẹp đẽ, nhu mì đối diện, chàng lập tức hiểu ra ý nàng.
Trác Lan và Phong Nhi sau khi bê nước ấm vào trướng lập tức hiểu ý lặng lẽ lui ra.
Sau những giờ khắc mặn nồng, quấn quýt, Y Cáp Tang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ng.ực, xuất thần nhìn đỉnh trướng bằng gỗ khắc hình rồng,
Tình yêu và sự uỷ thác trao thân của nam nữ thảo nguyên rất thoải mái, nói là thoải mái bởi vì chỉ cần hai người có tình cảm với nhau lập tức có thể cùng chung sống bên nhau.
Chàng biết mình thích Lý Tú Dung.
Trước đây rất lâu, lúc chàng còn ở Đại Trịnh học tập, trau dồi Hán học.
Đã biết rõ bản thân bị nền văn hoá này ảnh hưởng lớn thế nào.
So với nữ tử thảo nguyên nhiệt tình, bất kham, chàng lại dễ bị rung động bởi vẻ đẹp học thức, uyển ước, dịu dàng của nữ tử Đại Trịnh hơn.
Chẳng ai có thể phủ nhận, né tránh tác động của môi trường, của trải nghiệm cuộc sống với bản thân.
Chàng tuy là hùng ưng nơi thảo nguyên nhưng cũng là một người ham học hỏi, đã đi qua không biết bao nhiêu vùng đất, quốc gia, gặp gỡ những dân tộc, nền văn hoá khác nhau.
Nhất là năm ngoái khi theo phụ thân tới vương cung Đại Trịnh, dã tâm của chàng cũng vì thế mà lớn lên, tâm trí chàng hoàn toàn đặt ở nơi vùng đất giàu có, trù phú ấy.
Chàng thích mỹ nhân Đại Trịnh, nhưng chỉ cần chàng vẫn đau đáu dã tâm nuốt trọn quốc thổ Đại Trịnh, đương nhiên cũng sẽ không vì mỹ nữ trong ngực mà quên đi mưu đồ giang sơn.
Nhưng mà bộ lạc Khiết Đan dù sao cũng chỉ là một bộ lạc tương đối lớn trong vô số bộ lạc tại Tây Man.
Khả Hãn chân chính của Tây Man là họ hàng xa của chàng - Ôn Nhĩ Đô.
Từ ngày Tần Hưởng và Tần Chí Thành cùng nhau hợp lực trấn giữ biên quan Đại Trịnh, quả thực đã gây ra cho Ôn Nhĩ Đô vô số phiền phức.
Ban đầu Tây Man vốn định từ từ xuôi nam, từng bước từng bước thôn tính Đại Trịnh, giống như cắt lạp xưởng, nhưng chỉ vì hai phụ tử Tần gia mà gặp không ít khó khăn.
Thân binh của Ôn Nhĩ Đô tổn thất nặng nề, hắn nhiều lần phái đặc sứ tới cầu khẩn Siết Đan trợ giúp.
Y Cáp Tang lần nào cũng khuyên phụ thân không nên vội vã tham chiến, hiện tại chàng đã là Siết Đan vương, nhưng lập trường vẫn không thay đổi: tọa sơn quan hổ đấu, kiên nhẫn quan sát phân tích tình hình.
“Nàng muốn trở về, đúng không?” Y Cáp Tang đột nhiên hỏi Lý Tú Dung.
Giai nhân trong ngực có chút mơ màng, lần đầu phá trinh thường rất đau đớn, khi cơn đau qua đi, cả người mệt mỏi, ê ẩm, rã rời chỉ muốn chìm vào giấc ngủ để lảng tránh sự ngượng ngùng và đau nhức.
“Trở về?” Nàng ngẩng đầu có hơi khó hiểu nhìn người nam nhân mình đã quyết phó thác nửa đời.
Nam tử Tây Man mặt mày thâm thuý, mũi cao, mắt sâu, ẩn sau hàng mi vừa dày vừa dài là đôi con ngươi đẹp đến hút hồn.
Giờ phút này đây đôi mắt đẹp ấy đáng buông xuống chăm chú nhìn nàng.
“Ừ.
Trở về quê hương nàng.”
Lý Tú Dung không hiểu, nhớ tới vừa rồi hai người mới trải qua thân mật, lại nhớ tới cả người đang lõa lồ không một mảnh vải che thân, vì thế nàng tiếp tục áp sát người trên trong lồng ng.ực Y Cáp Tang, nhỏ giọng hỏi: “Chàng muốn đuổi ta đi sao? Đã thế này mà chàng…”
Giọng nói có đôi phần nũng nịu, tủi thân.
Y Cáp Tang dịu dàng vuốt vuốt sống mũi nàng, khẽ cười: “Dĩ nhiên không phải.
Mà là chúng ta cùng trở về.”
Lý Tú Dung thật sự rất buồn ngủ, đầu óc mơ màng không hiểu được ý tứ của chàng, chỉ đáp lại trong vô thức: “Dựa theo phong tục Đại Trịnh, nữ tử sau khi gả đi sẽ về lại nhà mẹ đẻ làm lễ Lại Mặt.
Thế nhưng núi cao đường xa.
Bản thân ta sớm đã không ôm ấp hy vọng có thể…”
Y Cáp Tang như thể đang nói chuyện một mình, khẽ lẩm bẩm: “Có thể.
Nhất định có thể… sẽ có một ngày…”
—--------------
Từ ngày đi bái phỏng Ngọc Lâu Xuân trở về, mười mấy ngày sau vẫn không thấy Thẩm Vô Cữu xuất hiện, bởi vì hắn còn bận làm nhiệm vụ do Mạnh Khải Lễ giao phó, nghiêm khắc chỉnh đốn, huấn luyện tư quân của nhóm thế gia Hàng Nam.
Lần này Mạnh Khải Lễ đã quyết tâm ôm cây không sợ chết, bằng mọi giá phải bảo toàn vinh quang và đặc quyền mấy trăm năm của danh gia vọng tộc Hàng Nam.
Thế nhưng vừa bắt đầu bước vào huấn luyện đặc biệt, vô số những sự việc li kì cứ không ngừng diễn ra.
Quân lính liên tiếp sinh bệnh, bệnh sốt rét như một bàn tay ma quái vô hình, không ngừng tiêu trừ sức mạnh tư quân.
Công xưởng dùng để chế tạo binh khí, sau cơn lũ lớn vừa hay gây ảnh hưởng tới việc di chuyển nguyên liệu rèn binh khí, kéo theo hàng loạt các công việc khác bị đình trệ.
Thuộc hạ phụ trách vũ khí của Mạnh Khải Lễ ngày ngày thấp thỏm, lo sợ, sợ rằng mấy thuyền binh khí bọn hắn ngụy trang che giấu ngoài cảng bị người ta phát hiện.
Tội tàng trữ tư thiết quân đội nhẹ cũng bị tru di cửu tộc.
Ngày trước thế gia vọng tộc Hàng Nam đến cả Hoàng đế cũng phải nhún nhường mấy phần, vì thế đám thuộc hạ chó cậy chủ huênh hoang chẳng sợ vương pháp, nhưng hiện tại vị thế đã khác.
Người nào chẳng rõ bệ hạ phái Trạm Vương điện hạ tới đây là để thu hồi quyền lực của thế gia, chặt đứt đôi cánh của các đại tộc Hàng Nam.
Đám lâu la như bọn hắn xét cho cùng cũng chỉ vì muốn kiếm miếng ăn để sống, đối với hành vi coi lệnh vua bằng vung của chủ tử sao có thể không sợ hãi.
Đại quan nhất phẩm lâm trận còn phải bỏ chạy kia kìa, kẻ buôn bán nhỏ như chúng nào có lòng dạ son sắt đến thế?
Phủ thượng của Mạnh Khải