“Hả? Chỉ gọi Cố Mang thôi à? Vọng Thư quân, ngài gọi thêm nhiều người hơn nữa đến đây đi.”
Hai đại thần quân Hi Hòa và Vọng Thư đều có thù sâu oán nặng với Cố Mang, có kẻ chẳng nể nang gì buông lời châm chọc: “Bây giờ Cố Mang như vậy, không làm cụt hứng là may lắm rồi.”
Mộ Dung Liên phớt lờ kẻ nọ, vẫn nhìn Mặc Tức chòng chọc, nhưng nghe đến câu này, khóe miệng lại nhếch thành nụ cười.
Gã cười, những kẻ khác vội vàng nịnh bợ cười theo.
“Ha ha, đúng đúng đúng, chỉ gọi Cố Mang thì không được đâu.
Y làm gì biết hầu hạ ai? Chọc người ta tức thêm thì có.”
“Ngươi ủng hộ việc làm ăn của y rồi sao?”
“Lúc trước tốt xấu gì y cũng nổi tiếng phong lưu, ta tò mò, muốn chơi thử, với lại ngươi cũng biết mà, y…”
Nói chưa hết câu, công tử kia chợt thấy sau cổ lạnh toát, nhìn quanh một vòng thì phát hiện Mặc Tức đang lạnh lùng lườm mình.
Ánh mắt ấy hệt như lưỡi dao trong đêm lạnh, dọa cho gã nhất thời quên béng nửa câu sau, cổ họng nuốt một cái, mồ hôi lạnh túa ra.
Nói sai chỗ nào rồi sao?
Gã công tử bột kia hốt hoảng nghĩ, ngờ đâu chẳng đợi gã nghĩ kỹ, Mặc Tức đã dời mắt đi, gương mặt hừng hực uy thế đã điềm tĩnh trở lại, không còn nửa điểm khác thường.
Như thể vẻ hung tợn vừa rồi trong mắt hắn chỉ là ảo giác của công tử kia mà thôi.
Mộ Dung Liên rặt một điệu chơi bời lêu lổng, lười biếng nói: “Các ngươi cũng biết chơi thật, Cố Mang là ai chứ? Là tướng lĩnh số một Trọng Hoa ngày trước, nô lệ cũ của ta, sư huynh của Mặc soái.”
Mặc Tức: “…”
“Cho dù y không biết hầu hạ, tiệc rượu tối nay làm sao thiếu y được?” Mộ Dung Liên nói, tròng mắt xoay chuyển, ác ý dừng trên người Mặc Tức: “Hôm nay Mặc soái trở về, còn tới phủ ta tụ họp, ta phải làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà, cho mọi người cùng vui chứ?”
Mỗi lần gã nói thêm một câu, đáy mắt Mặc Tức lại tối đi mấy phần.
Cuối cùng mây đen đã phá tan thành lũy, lửa giận hóa thành thiên quân vạn mã, đằng đằng sát khí núp sau hàng mi dài buông thõng.
Hắn không muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Cố Mang trước mặt những người này.
Thế nhưng từng câu từng chữ của Mộ Dung Liên lại bóp ngay chỗ yếu của hắn, đâm thẳng vào tim hắn.
Nói xong lời này, Mộ Dung Liên nhếch miệng, lộ ra nụ cười khiến người ta không rét mà run.
“Mặc soái.
Kẻ thù không đội trời chung của ngươi, Cố sư huynh của ngươi, hôm nay bị ta điều giáo thành bộ dáng gì, ngươi không tò mò sao? Không muốn tận mắt chứng kiến sao.”
Cuối cùng đoàn người vẫn đi.
Phủ Vọng Thư nằm ở phía Đông Trọng Hoa, kiến trúc rộng lớn hoành tráng, phía trên dinh thự quanh năm xoay chuyển đồ đằng hình dơi, đó là huy văn của gia tộc Vọng Thư, đa số nhân công trong phủ đều mặc áo bào nền xanh đậm viền vàng –
(1) Đồ đằng (Vật tổ): Là loại động vật hoặc vật tự nhiên nào đó mà người nguyên thủy cho rằng có liên hệ máu mủ với thị tộc, dùng làm huy hiệu hoặc tượng trưng.
Đây là quy tắc của Trọng Hoa, trang phục của gia tộc hoàng thân quốc thích đều có viền vàng, nhưng màu nền sẽ khác nhau dựa theo ý chỉ của Quân thượng.
Chẳng hạn như phủ Hi Hòa là nền đen viền vàng, Nhạc phủ thì nền trắng viền vàng.
Lúc này đây, tám ngàn ngọn đèn linh lung đang chiếu khắp trời cao, yến tiệc xa hoa, trác táng truỵ lạc.
Tiệc đến phân nửa, chúng quan dần dần thả lỏng, các vãn bối trước đó e dè giữ kẽ cũng bắt đầu hăng hái lên, hai bên uống rượu đoán số, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
(2) Uống rượu đoán số: Lúc uống rượu, hai người đồng thời giơ ngón tay và nói một con số, ai nói trúng số ngón mà hai bên cùng giơ lên thì thắng, người thua uống rượu.
Mộ Dung Liên nghiêng người tựa vào giường trúc Tương Phi, bàn tay mảnh khảnh trắng nhợt cầm một que bạc, khuấy hương liệu trong lư hương.
(3) Trúc Tương Phi: Tương truyền lúc vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô, do lao nhọc quá mức nên đã qua đời, hai phi tử của ông từ xa ngàn dặm tìm đến khóc thương, nước mắt nhỏ trên cây trúc khiến thân trúc đầy những vết chấm.
Người đời sau gọi loại trúc đó là trúc Tương Phi.
Đây là một loại mê hương do nước Liệu sản xuất, ngửi từ xa không có gì đáng ngại, nhưng đến gần sẽ thấy kích thích như bay trên mây.
Tuy nhiên sau khi hết tác dụng, cơ thể sẽ uể oải gấp bội, để duy trì loại kích thích này, dăm ngày ba bữa sẽ phải hút một lần, khó mà cai được.
Thời lão Quân thượng còn trị quốc, thứ này đã bị cấm công khai…
Nhìn Mộ Dung Liên phê ngất ngây ngất ngơ, gương mặt gầy gò nhợt nhạt trông mơ hồ như một hồi mộng ảo giữa sương bay khói tỏa, Mặc Tức chỉ cảm thấy phiền chán.
Nhạc Thần Tình ngồi bên cạnh Mặc Tức, thấy Mộ Dung Liên hít hà khói trong lư, không khỏi sinh lòng tò mò, định tới gần nhìn thì bị Mặc Tức cản lại.
“Ngồi xuống.”
“Cái đó là… gì vậy nha?”
Mặc Tức sầm mặt: “Phù Sinh Nhược Mộng.”
Nhạc Thần Tình hú hồn: “Ớ! Phù Sinh Nhược Mộng của nước Liệu hả?” Cậu ta sợ hãi nhìn qua: “… Vọng Thư quân thoạt nhìn nghiện nặng lắm rồi, thảo nào lần này gặp huynh ấy, cứ cảm thấy tinh thần của huynh ấy kém kiểu gì.”
“Nếu đệ chạm vào loại khói thơm này một lần, cha đệ nhất định sẽ nhốt đệ trong phòng dăm ba năm cũng không thả đệ ra.”
Nhạc Thần Tình nói: “Cha đệ? Cha đệ không có nóng tính vậy đâu, cùng lắm cha sẽ tuyên bố phải treo ngược đệ lên đánh một trận, cái kiểu nhốt người trong phòng dăm ba năm ấy hả, vừa nghe là biết do Mặc soái huynh nghĩ ra rồi.”
Không đợi Mặc Tức nổi giận, Nhạc Thần Tình lại cười nói: “Nhưng mà huynh đừng lo, đệ không ham mấy loại niềm vui hư ảo này đâu, đệ được người ta yêu thích vậy mà, không cần Phù Sinh Nhược Mộng gì đó cũng vui quá trời vui, đâu có nghĩ quẩn vậy chứ.”
Nào ngờ mấy câu cuối cùng của cậu ta lại không lệch không trật, vừa khéo lọt vào tai Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên khuấy tàn hương trong lư thú hình quỹ (4), mặt mày giãn thành một nụ cười khẩy nhàn nhạt, giọng nói biếng nhác như đống sương khói kia: “Nghĩ quẩn? Hừ, Phù Sinh Nhược Mộng ngàn vàng khó cầu, chỉ bằng tài lực của nhà họ Nhạc các ngươi, cho dù ngươi muốn hút cũng hút không nổi.”
(4) Quỹ là cái này, lư hình thú mà còn giống cái quỹ nữa thì mọi người tự tưởng tượng…
Nhạc Thần Tình không hơi đâu tranh chấp với gã, cười xòa: “Đúng rồi, Vọng Thư quân huyết thống cao quý, giàu nứt đổ vách, đệ làm sao so với huynh được.”
Mộ Dung Liên hài lòng, lại quay đầu hỏi: “Hi Hòa quân, ngươi không thử một chút sao?”
Thấy Mặc Tức đanh mặt, Mộ Dung Liên khom người cười khanh khách: “Suýt nữa quên mất, Mặc soái cũng là người quen tiết kiệm, không thích phô trương lãng phí.
Ầy, xem ra vật tốt của nước Liệu, trên dưới Trọng Hoa chỉ có bản vương hưởng dụng được thôi.”
Mặc Tức thật sự không muốn nhiều lời với gã.
Mộ Dung Liên trong trí nhớ của hắn đã cặn bã tột độ, không ngờ nhiều năm trôi qua, gã lại có thể đột phá giới hạn của chính mình.
Gã tự hào với địa vị thuần huyết hoàng thân quốc thích, thế nhưng không chịu cố gắng, trái lại càng lún càng sâu dưới vũng bùn, hôm nay thậm chí có thể gọi là cái xác không hồn, sống trong cơn say.
Lý Vi