Cố Mang bị quản gia áp giải vào.
Hai chân y để trần, xuất hiện từ góc tối.
Cổ y đeo xích sắt, kêu đinh đinh đang đang suốt một đường.
Khác với lần trước gặp Mặc Tức, lần đó Cố Mang có vẻ rất bình tĩnh, hẳn vì ở trong lãnh địa của mình nên không thấy có gì bất an.
Còn lúc này đây, Cố Mang tuy vẫn bình tĩnh như thường, song bắp thịt lại căng cứng, ánh mắt sắc bén giấu sau hàng mi dài lần lượt đảo qua mặt từng người, địch ý tràn đầy.
Tầm mắt đôi bên bất ngờ chạm nhau, lòng Mặc Tức khẽ dao động.
Hắn biết hoàn cảnh của mình bây giờ cũng rất xấu hổ, nếu Cố Mang bất chợt nhắc tới chuyện lần trước gặp nhau ở Lạc Mai biệt uyển, dù rằng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến mình, nhưng chung quy cũng không phải chuyện gì tốt.
Lý trí thì nói như vậy, nhưng một góc bí ẩn nào đó trong lòng lại âm thầm kêu gào, hy vọng Cố Mang có thể cho mình một chút phản ứng khác với người thường.
Đáng tiếc Cố Mang làm hắn thất vọng rồi.
Cố Mang chẳng hề hứng thú với hắn, coi bộ chỉ xem hắn như một trong những vị khách kỳ dị quái đản mà thôi, ánh mắt thậm chí không dừng trên mặt hắn bao lâu, chỉ thẳng thừng nhìn hắn rồi hờ hững dời đi.
“…” Mặc Tức sầm mặt cầm chén ngọc linh lung trên bàn, bắt đầu cụp mắt im lặng ngắm nghía.
“Chà, mãnh thú trên thần đàn tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa.” Mộ Dung Liên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cố Mang, ngươi căng thẳng như thế làm gì.
Từ nhỏ ngươi đã phục dịch trong nhà ta, về lại chốn cũ có gì đâu mà sợ.”
“Qua đây.” Gã nói, vẫy tay với Cố Mang: “Ngươi qua đây.”
Cố Mang bước chậm về trước hai bước, ánh mắt dừng trên lư hương của Mộ Dung Liên, thế rồi như bị mùi của Phù Sinh Nhược Mộng trong lư hương làm ngạt, y hắt xì một cái, thình lình quay đầu chạy mất.
Không ngờ y lại đột nhiên làm loạn, Mộ Dung Liên chợt choàng tỉnh, quát lớn: “Bắt y lại cho ta!”
Mặc dù linh hạch đã bị phế, thân pháp của Cố Mang vẫn lợi hại như xưa.
Y quét cặp chân dài, gạt ngã ba bốn người, tiếp theo chống một tay phóng lên cao như báo săn, tránh khỏi gia đinh định túm cánh tay của mình, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.
Một loạt động tác trôi chảy lưu loát, không dùng pháp thuật vẫn hung hãn cực kỳ.
Sau khi đá bay mấy người, Cố Mang quay đầu nhìn bọn họ, gãi gãi má rồi xoay người trốn tiếp.
“… Lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa, Cố soái bị phế vẫn trên cơ đám ô hợp này.” Mộ Dung Liên nói, liếc sang Mặc Tức: “Ngươi nói xem, Hi Hòa quân?”
Mặc Tức khoanh hai tay, lẳng lặng đứng tựa vào ghế, không để ý đến Mộ Dung Liên mà chỉ nhìn Cố Mang chạy trốn luồn lách trong thính đường (phòng lớn để tiếp khách).
Nền tảng công phu của Cố Mang thật sự quá vững chắc, gia nô của phủ Vọng Thư trầy trật lắm mới chế ngự được y, kẻ nào cũng mồ hôi đầm đìa, mặt mũi bầm dập.
“Chủ thượng, trói được rồi.”
“Nhìn thằng nào thằng nấy cũng thở hồng hộc như trâu kìa, ai không biết còn tưởng kẻ bị phế linh hạch không phải y mà là các ngươi đấy, đồ ngu!”
Đám gia đinh lập tức cúi đầu thấp hơn, thấp thỏm nuốt nước bọt.
Cũng may Mộ Dung Liên không trách mắng thêm mà chỉ phất tay áo rộng thùng thình, gắt giọng: “Dẫn về đây.”
Cố Mang lại bị dẫn tới giữa sảnh một lần nữa, do y vẫn không chịu nghe lời, bọn gia đinh chỉ đành dùng pháp chú trói chặt y, áp giải lên phía trước.
“Quỳ xuống!”
Cố Mang không chịu quỳ, thế là bị đám người kia đá mạnh vào đầu gối, ngã nhào xuống đất.
Miệng, mũi, cổ, bụng, đầu gối đều bị Khốn Tiên Tác màu đen trói chặt, ánh mắt Cố Mang hỗn loạn mà phẫn nộ, áo bào vốn đã lỏng lẻo cũng phanh rộng, để lộ một mảng ngực trắng nhợt.
(1) Khốn Tiên Tác
Mộ Dung Liên xuống khỏi giường Tương Phi, tay vẫn cầm que bạc khuấy hương liệu, cúi người nhìn Cố Mang chòng chọc: “Trọng Hoa rộng lớn đều là giang sơn của Mộ Dung ta… Tướng quân, ngươi muốn chạy đi đâu? Ngươi chạy được đến đâu?”
Nói đoạn, gã bất ngờ giơ tay tát Cố Mang.
“Bốp” một tiếng chát chúa, dùng hết mười phần sức, gò má thoắt cái hiện lên năm vết đỏ.
Bị tát lệch đầu qua một bên, Cố Mang vẫn không hé nửa lời, lông mi của Mặc Tức lại giật nhẹ một cái.
“Dạy ngươi quy củ suốt hai năm, ngươi vẫn không học được tí gì.”
Mộ Dung Liên ngồi thẳng dậy, ngửi mùi hương còn sót lại trên đầu que, đột nhiên lia mắt nhìn Mặc Tức.
“Hi Hòa quân, ta nghe nói ngươi biết cách trị quân lắm, lúc trước ngươi tiếp nhận quân Vương Bát mà Cố Mang để lại, có không ít lão binh từng muốn tạo phản, nhưng đều bị lời thề trước quân của ngươi thuyết phục.
Nếu ngươi có bản lĩnh như thế, hay là cũng tới dạy vị cựu thống soái của quân Vương Bát này giùm ta đi? Để y học ngoan một tí nào.”
Dứt lời, gã phất tay, ra hiệu cho gia đinh kéo Cố Mang đến trước mặt Mặc Tức.
“Mà nói chứ, lúc trước y đâm một nhát vào ngực Mặc soái, lời xin lỗi chuộc tội muộn màng này, nói sao cũng nên bù cho Mặc soái nhỉ.”
Mộ Dung Liên chậm rãi nói tiếp: “Hôm nay ngươi là dao thớt, y là thịt cá, muốn hành hạ y thế nào đều tùy ngươi.
Mời.”
Cố Mang không nghe hiểu được nhiều câu phức tạp, dao thớt thịt cá gì đó y sẽ không hiểu, nhưng hai chữ “hành hạ” với y mà nói chẳng khác gì chó bị đánh sợ nghe tiếng gậy chuyển động, cả người giật bắn, trợn to hai mắt.
Y nằm dưới đất, tầm nhìn có hạn, không thấy được Mặc Tức đứng phía sau.
Lúc bị gia đinh hai bên nâng đi, y cố gắng muốn quay đầu lại, nhưng chỉ bị Khốn Tiên Tác cố định đầu siết chặt thêm, xích sắt kẹp giữa răng môi cơ hồ sắp ghim vào thịt, khiến y suýt không thở nổi.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt ở sảnh gần như đều tập trung vào Mặc Tức và Cố Mang.
Nhạc Thần Tình che mắt, nhìn lỏm từ kẽ tay: “Mặc soái, hai người các huynh thù thì thù, oán thì oán, nhưng làm ơn làm phước đừng giết người trước mặt đệ nha, đệ còn là con nít đó.”
“…”
Mặc Tức không nói gì, hắn chậm rãi cúi người, khom một bên đầu gối, chống khuỷu tay lên trên, tay còn lại đeo bao da màu đen thì nắm cằm Cố Mang, nâng lên.
Miệng của Cố Mang bị xích sắt quấn chặt, không mắng được chữ nào, chỉ có thể vừa giãy cho xích kêu “đinh đang”, vừa giận dữ lườm Mặc Tức.
Giây phút ấy, một loại cảm xúc run rẩy khác thường trỗi dậy trong lòng Mặc Tức, chính hắn cũng không hiểu vì sao nhìn thấy Cố Mang áo quần xốc xếch bị xích trói chặt, lưng mình lại nổi một lớp da gà hưng phấn.
Là kích động vì cuối cùng đã đạp được con mồi dưới chân, nhìn nó ngẩng cổ chờ chết? Hay là giận nó không chịu đấu tranh tới cùng? Hoặc là cảm xúc gì khác.
Hắn không biết, cũng không muốn biết đến vậy.
Con ngươi lạnh lẽo bễ nghễ nhìn xuống, dưới ánh đèn dầu chập chờn, trong mắt hắn chỉ có mỗi dáng vẻ hung hãn mà đáng thương của Cố Mang.
“…” Qua một lúc lâu, Mặc Tức nhắm mắt lại, đứng dậy nói: “Dẫn xuống đi.”
“Hả? Hi Hòa quân nói vậy là sao?”
Mặc Tức quay mặt đi: “Ta không có hứng thú với y.”
Mộ Dung Liên cười cười: “Thì ra là thế.
Ta còn tưởng chọt trúng chỗ đau nào của Hi Hòa quân, làm Hi Hòa quân mất hứng chứ.” Nói đoạn, gã cho thêm chút vụn thuốc vào cái tẩu trong tay, nheo mắt hít mạnh một hơi, sóng mắt lưu chuyển, liếc xéo sang đây.
“Có điều Hi Hòa quân thật sự khiến ta bội phục, bận rộn việc quân ngần ấy năm trời mà vẫn thanh cao y hệt ngày xưa.
Cả nam lẫn nữ, oan gia lẫn giai nhân, chẳng ai lọt nổi vào mắt ngươi.
Cho phép ta tò mò hỏi một câu, rốt cuộc phải quốc sắc thiên hương cỡ nào ngươi mới để ý vậy?”
Mặc Tức không đáp, sắc mặt sa sầm.
Thấy bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Nhạc Thần Tình gãi gãi đầu, nhịn không được bước qua định xen mồm.
Mặc Tức không quay đầu lại: “Đệ đứng xa ra đi.”
“… Ồ…”
Mộ Dung Liên hút nhiều quá, cười khùng khục: “Hi Hòa quân cho rằng Nhạc tiểu công tử ngửi chút khói thì sẽ bị nghiện sao? Ngươi bớt lo đi, tuyệt đối không thể nào.”
“Tốt nhất là vậy.” Ánh mắt của Mặc Tức hệt như lưỡi dao trong đêm lạnh, xuyên qua khói sương lượn lờ, nhìn thẳng vào mặt Mộ Dung Liên.
Có lẽ vì thế gia tranh quyền, Mộ Dung Liên cứ luôn chướng mắt nhà họ Mặc, từ nhỏ đã không ít lần kiếm chuyện với Mặc Tức, muốn tìm hiểu hỉ nộ của hắn, muốn tóm được điểm yếu của hắn.
Kiểu nói bóng gió thăm dò tâm sự của hắn thế này, sớm đã không phải lần một lần hai.
Mộ Dung Liên cười một tiếng, quả nhiên lại cắn chặt không buông hỏi tiếp: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà, Lạc Mai biệt uyển của ta to như thế, cao thấp mập ốm, cả trai lẫn gái, cộng lại cũng tầm trăm người, Hi Hòa quân không vừa ý người nào sao?”
“… Chuyện riêng của ta, không cần ngươi nhọc lòng tìm hiểu.”
Mộ Dung Liên hít một hơi thuốc, ngón tay như ngọc gõ lên chiếc tẩu đen sì, phun sương nhả khói: “Ha ha, Hi Hòa quân cần gì phải gò bó mình chứ.
Ta biết ngươi quý trọng thanh danh, có điều theo ý của ta, người sống trên đời, vui vẻ là được, mấy thứ không quan trọng như phẩm cách hay khí tiết, cũng tựa mây khói thoảng qua thôi…”
(2) Khí tiết: Phẩm chất bất khuất, không đầu hàng