Cố Mang phóng lên nóc nhà, hơi thở dồn dập.
Gió đêm thổi qua áo bào đen của y, dưới tấm mặt nạ vàng, nét mặt của y sớm đã không còn đắc ý như lúc nãy, mà đã có phần méo mó vì đau đớn.
Đầu óc nhức nhối từng cơn, trí nhớ đan xen hỗn loạn.
Cố Mang biết, khí tức hắc ma đang dần dần mất kiểm soát trong cơ thể của mình, y không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Chí ít… y phải đưa thú Huyết Ma đã bắt được đến quân doanh của Trọng Hoa.
Tròng mắt xanh thẳm liếc ra sau, y có thể nhạy bén cảm nhận được quốc sư và đám thuộc hạ tinh nhuệ đang liên tục áp sát mình.
Theo tốc độ này, y không kịp chạy đến nơi Mặc Tức đang chiến đấu nữa rồi, lựa chọn duy nhất chỉ có trốn về phía cổng thành.
“Cố Mang, ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ đến khi nào! Trọng Hoa ban cho ngươi một cái danh xưng mãnh thú trên thần đàn, ngươi quyết phải làm chó săn cho chúng cả đời sao?”
Quốc sư còn chưa đến, giọng nói đã truyền âm nhập mật, chui vào tai Cố Mang.
(1) Truyền âm nhập mật: Một loại võ công, có thể truyền giọng nói của mình đến tai một hay một số người, người khác không nghe được.
Bất chấp thần thức đang ngày một hỗn loạn, Cố Mang nghiến răng phản bác: “Ông đây đánh vì chính bản thân mình, làm chó săn cái đầu ngươi!”
Dứt lời tăng tốc khinh công, lao nhanh về phía cổng thành, nơi đó hai quân đang giao chiến quyết liệt, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, cổng thành càng lúc càng gần kề, nào ngờ đúng lúc này, quốc sư nước Liệu dùng pháp thuật Phiêu Tuyết phóng vụt lên phía trước, áo bào thùng thình của gã bay phần phật, hệt như con diều giấy bập bồng bay đến gần Cố Mang.
“Phiêu Tuyết là pháp thuật của tông sư khinh công hàng đầu nước Lê Xuân.” Quốc sư chạy cách Cố Mang chừng một trượng, cười khẩy nói: “Cố Mang, ngươi cảm thấy ngươi chạy thoát được sao?”
Vầng trán của Cố Mang đã ứa mồ hôi lạnh, đột nhiên, ánh mắt của y liếc thấy hơn mười lá bùa gây nổ phấp phới trên đầu tường.
Gần như không cần nghĩ ngợi, y lập tức chạy đến chỗ dán bùa gây nổ kia.
Quốc sư còn đang cười nhàn nhã, chợt thấy Cố Mang dừng chân trên đầu tường, không tiếp tục chạy nữa.
Cố Mang quay đầu, nghiêng nửa mặt qua: “Ê, muốn so xem ai điên hơn không?”
Quốc sư thình lình ngộ ra: “Cố Mang —— Ngươi ——!”
Gió lớn thổi vù vù, Cố Mang nhếch miệng cười, giơ tay chỉ lên tường.
Ngọn lửa phực lên từ ngón tay của y, ngay khi chạm đến vách tường, nó tức khắc tạo nên một cú nổ ầm trời! Quốc sư mắng thầm một tiếng, buộc phải lùi về phía sau, chỉ thấy khói lửa nghi ngút, sóng nhiệt dâng ào ạt.
Ngay lúc lá bùa nổ, Cố Mang tung người nhảy vội ra sau —— Ầm ầm ầm!! Những tiếng nổ liên hoàn gần như làm rung chuyển đất trời, gạch đá lăn lông lốc, dòng khí cuồn cuộn dâng, lập tức ngăn cách y và đám người nước Liệu đang truy đuổi.
Chiêu này thật sự quá nguy hiểm, cho dù Cố Mang tận sức lùi ra sau vẫn bị dòng khí hất ngã khỏi nóc nhà.
Y mặc kệ cơn đau, thừa dịp quốc sư chưa đuổi đến, vội vã bò dậy khỏi mặt đất, lê tấm thân đã chồng chất vết thương chạy tiếp về phía trước.
Ánh sáng của pháp chú sáng dần trong mắt y, tiếng hai quân chém giết đã gần sát bên tai, cuối cùng y bật người nhảy lên, lao đi như gió lốc, vượt qua đám thủ vệ nước Liệu còn chưa kịp phản ứng, xông vào đội quân của Trọng Hoa!
Cổng thành sớm đã máu chảy lênh láng, lửa chiến thiêu sáng cả một nửa vòm trời.
Giữa khói lửa mịt mù, tu sĩ Trọng Hoa và tu sĩ nước Liệu đang chiến đấu quyết liệt, nào thuật pháp va nhau, nào linh thú gào rống, khắp nơi đều là binh sĩ đã giết đỏ cả mắt và máu tươi tung tóe.
Cố Mang thở dốc một hơi, chẳng hề thấy nhẹ nhõm vì đã trốn về đến tận đây, thị lực của y càng lúc càng mơ hồ, tưởng như sắp bị khí tức hắc ma cắn nuốt và mất đi ý thức vào bất cứ lúc nào.
Y hối hả mở to mắt tìm kiếm cờ thống soái giữa trận hỗn chiến này ——
Tìm được rồi.
Nhưng đúng vào lúc đó, Cố Mang bỗng thấy sống lưng lạnh toan toát, y cảm giác được quốc sư nước Liệu đã đột phá biển lửa chạy gần đến đây rồi.
Y không khỏi hô lớn:
“Mộ Dung Liên!!!”
Chủ soái Mộ Dung Liên phụ trách tấn công cổng thành chính đang ngồi trên ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, gã có vẻ khá hờ hững với tình hình chiến đấu, cứ ngồi yên như không sau kết giới thủ hộ dựng bởi các tu sĩ phòng ngự, chẳng hề có ý định đích thân ra đánh trận, thậm chí còn cắn tẩu thuốc nheo mắt hút Phù Sinh Nhược Mộng.
Thình lình nghe tiếng hét như thế, Mộ Dung Liên giật thót, gã ho khan mấy tiếng, ngước cặp mắt lờ đờ nhìn chiến cục hỗn loạn.
Vừa đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy một đại tu sĩ nước Liệu mặc áo bào bạch kim lướt nhanh như quỷ mị trong đêm, đang áp sát một cận vệ của Hi Hòa quân, mà tiếng hét ban nãy là do tên cận vệ chật vật tả tơi này vừa chạy vừa cầu viện nơi gã.
“… Tình hình thế nào.”
“Cầm lấy túi Càn Khôn này đi!!” Cận vệ kia hét to, băng qua khói lửa ngập trời, chạy nhanh về phía Mộ Dung Liên, ánh mắt nôn nóng mà bức thiết: “Mang đến cho Mặc Tức!!”
“Ngươi đừng có hòng!” Tà áo của quốc sư tung bay, gã đáp xuống mặt đất, tức tốc chìa tay chụp lấy bả vai của Cố Mang.
Cố Mang dùng sức hất gã ra, hai bên nhanh chóng so hơn mười chiêu, tuy rằng quốc sư không đủ tinh lực, song Cố Mang chịu tổn thương quá nặng, chẳng mấy chốc đã xuống thế hạ phong.
Chỉ là trong lúc giao chiến, hai người càng lúc càng gần kết giới của Mộ Dung Liên, Cố Mang quay đầu ném túi Càn Khôn đựng tàn hồn của thú Huyết Ma đến bên rìa kết giới, quát lớn: “Đi mau!!”
Mộ Dung Liên lại là người cực kỳ cẩn thận, gã sợ rằng có trá, thế nên không vội đi nhặt túi gấm kia, mà là nhìn Cố Mang chằm chằm, hỏi: “Ngươi đang thi triển pháp thuật hắc ma của nước Liệu.”
“Ta…”
Mộ Dung Liên nheo mắt: “Làm sao ta tin được ngươi không phải là quân nước Liệu ngụy trang?”
Cố Mang chợt thấy hết đường chối cãi.
Y chỉ biết dùng pháp thuật của nước Liệu, linh hạch của y bị tổn hại, không thể thi triển pháp chú của Trọng Hoa được nữa, lúc này biết chứng minh thế nào?
Đằng này đỡ đòn của quốc sư, đằng kia lại gấp rút suy nghĩ, tròng mắt xanh của y đảo liên hồi.
Quốc sư bổ một chưởng xuống, kề tai y cười khẽ: “Ta đã nói gì nào? Chỉ cần toàn thân ngươi