Bên kia Cố Mang và quốc sư chiến đấu quyết liệt, bên này Mộ Dung Liên cũng chẳng hề lơi lỏng, cầm túi gấm dẫn tùy tùng chạy về nơi Mặc Tức đang có mặt.
Khoảng cách từ cổng thành chính đến thành Bắc không tính là quá xa, song lúc này lửa chiến cháy tràn lan, lại có tu sĩ nước Liệu ngang ngược cản trở, Mộ Dung Liên chạy trốn cũng không mấy thuận lợi.
Hai phe giao chiến đều là cao thủ, tu sĩ mà quốc sư mang đến đều là dũng sĩ liều chết đáng gờm nhất nước Liệu, tuy nhóm thuộc hạ của Mộ Dung Liên cũng là quân tinh nhuệ, nhưng trước mặt đám tu sĩ hắc ma tuyệt đỉnh này vẫn như trứng chọi đá.
Vì vậy lúc Mộ Dung Liên chạy đến rừng cây hạnh ngoài thành, kết giới hộ thân của gã đã tổn hại, hầu hết hộ vệ đi theo cũng đã trọng thương tụt lại ở phía sau.
Mộ Dung Liên không dám đối đầu chính diện với người Liệu, chỉ có thể mượn địa hình ngoằn ngoèo phức tạp của rừng cây hạnh để tránh né cuộc truy kích phía sau.
“Đã sớm nghe nói Vọng Thư quân là phế vật ăn hại, không có đầu óc thì thôi đi, thuật pháp cũng chẳng ra làm sao, quả thật khiến người ta chê cười.”
Dẫn đầu đám tu sĩ nước Liệu là một ả nữ tu, vũ khí nắm trong tay là một sợi roi da, ả lướt lên đầu cành, dùng nội công phát tiếng cười mỉa mai khắp cả rừng cây hạnh: “Mộ Dung Liên, ngươi xem như đã rơi vào ngõ cụt, còn định trốn đi đâu?”
Mộ Dung Liên vừa chạy vừa nói: “Anh của ngươi rảnh rỗi thích phi ngựa chạy chơi đấy, mắc mớ gì tới ngươi.”
“Đồ vịt chết, sắp chầu trời đến nơi còn cứng mồm cãi cố.”
“Ta có nơi còn cứng hơn nữa kìa, ngươi có muốn mở mang tầm mắt không?”
“Ngươi ——!” Nữ tu nước Liệu kia không ngờ Mộ Dung Liên lại vô sỉ đến vậy, sững sờ giây lát rồi giận đến đỏ mặt, vội vàng vung roi quất xuống: “Đồ lưu manh nhà ngươi!”
Mộ Dung Liên thúc ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết nhanh nhẹn lách qua, chế nhạo: “Đánh hụt rồi.”
“…”
“Ngươi cố ý đánh hụt phải không? Ngươi làm vậy có được không thế? Không nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà quốc sư nhà các ngươi giao cho, trái lại còn ở đây liếc mắt đưa tình với ta.
Nói thật ta không thích cái loại như ngươi lắm, tuy mặt mũi không tệ, nhưng vòng eo thô quá, ngực cũng không đủ to.”
“Mộ Dung Liên! Ta giết ngươi!!!”
Mộ Dung Liên trợn trắng mắt: “Bởi vậy ta mới không thích nhận nữ nhân làm thuộc hạ, nói chưa được hai câu đã quên béng chuyện mình nên làm là giành lại túi gấm chứ không phải giết người.”
Mặt mày của nữ tu kia vặn vẹo như sắp nôn ra máu: “Lão nương có thể vừa giết người vừa giành lại túi gấm!”
“Được thôi.” Ánh mắt của Mộ Dung Liên quả thật ngả ngớn đến cực độ, gã hời hợt nói: “Bảo bối ngươi giỏi quá.”
Nữ tu giận dữ quát “a” một tiếng, càng nóng nảy đuổi theo, đám tu sĩ nước Liệu còn lại gọi với theo: “Thất Nương bình tĩnh!!”
Hộ vệ bên cạnh Mộ Dung Liên hô lớn: “Chủ thượng cẩn thận!!”
Mắt thấy thế roi như mưa, quất nhanh về phía ngựa Phiêu Tuyết mà Mộ Dung Liên cưỡi.
Nhưng do tức giận quá độ, ả quất cực kỳ lỗ mãng, Mộ Dung Liên còn dễ tránh thoát hơn ban đầu.
Mộ Dung Liên không dám lơ là, tăng tốc phóng ngựa chạy như bay, băng qua rừng cây phủ sương mỏng lao thẳng về phía trước.
Chờ khi chạy đến bìa rừng cây hạnh, gã đột ngột siết chặt dây cương, hét: “Lên!”
Ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết bất ngờ giang rộng cánh giữa đất trời mênh mang, dưới đôi cánh bắt đầu nổi gió lốc “vù vù”, nó đạp mây chở chủ nhân bay về nơi giao chiến ở thành Bắc.
Tuy rằng Mộ Dung Liên bay nhanh, nhưng cũng vì vậy mà hướng truy kích của nước Liệu đã trở nên thẳng tắp, vài pháp chú sượt sít sao qua người Mộ Dung Liên, khiến người ta nhìn mà túa mồ hôi lạnh.
Doanh trại đèn đuốc sáng trưng ở thành Bắc ngày một gần kề, cuộc truy kích sau lưng Mộ Dung Liên cũng càng thêm dữ dội.
Ngay khi gã sắp đáp xuống trước trận địa của đại quân Bắc Cảnh, sợi roi của Thất Nương thình lình quấn chặt móng sau của ngựa Phiêu Tuyết, giật mạnh một cái ——!
Ngựa phép hí dài, Mộ Dung Liên tức khắc ngã xuống khỏi lưng ngựa, chật vật rơi vào trong đất bùn.
“Khụ… khụ khụ khụ!”
Gã còn chưa kịp đứng dậy, tu sĩ nước Liệu đã lũ lượt đáp xuống, kẻ nào kẻ nấy cũng trợn trừng quắc mắt —— Tất nhiên ngoại trừ Thất Nương, Thất Nương chẳng những quắc mắt mà còn sắp khạc lửa tới nơi.
Ả cắn răng rít: “Xem ta có cắt lưỡi ngươi không!”
Mộ Dung Liên lại là kẻ trời sinh lẻo mép, ngã đến xây xẩm mà vẫn không quên cười giễu cợt: “Cắt làm gì đấy? Mỗi ngày cầm trong tay liếm à?”
Thất Nương thật sự bị Mộ Dung Liên làm cho ghê tởm đến xanh mặt, ả là một trong những cận vệ có địa vị cao nhất trong đội quân nước Liệu, thường ngày người khác không tôn ả một tiếng “tỷ” cũng phải kính ả một tiếng “Thất Nương”, ả làm sao chịu nổi lời nhục mạ như vậy, lập tức xông lên định băm Mộ Dung Liên thành thịt vụn.
Đúng lúc này, hai hộ vệ đi theo Mộ Dung Liên cũng lao ra khỏi rừng, thấy chủ thượng gặp nguy thì tức tốc phóng qua, lúc Thất Nương tụ linh lực trong tay chực nện xuống, bọn họ vội kết trận chắn trước người Mộ Dung Liên.
“Chủ thượng đi mau!”
“Chạy mau đi!”
Mộ Dung Liên ho khan bò dậy khỏi mặt đất, ngày xưa chiến lực của gã không phải như thế này, nhưng mấy năm qua suốt ngày hút Phù Sinh Nhược Mộng đã ăn mòn linh lực của gã đến cực hạn.
Gã nhìn hai người kia một cái, sau đó xoay người định ôm túi Càn Khôn bỏ chạy về doanh trại, nào ngờ chưa chạy được hai bước, trong phổi đột nhiên trào lên một luồng vị tanh ngọt, gã cúi người phun ra một búng máu.
Hộ vệ của Mộ Dung Liên vốn đã như nỏ mạnh hết đà, không ngăn cản được gì, chỉ có thể kéo dài thời gian cho Mộ Dung Liên chạy, nhưng chẳng ai ngờ rằng Mộ Dung Liên lại phát bệnh vào lúc như thế này.
Chỉ nghe nổ “ầm” một tiếng, quang trận kết giới bỗng dưng bị phá vỡ, hai hộ vệ trọng thương ngã xuống đất, ma tu nước Liệu lại đánh úp về phía Mộ Dung Liên!
Mộ Dung Liên ngã dưới nền đất, gương mặt tái nhợt loang lổ máu, gã mắng thầm một tiếng, ngón tay vừa kết được nửa ấn, quyết tâm phải đánh liều một lần.
Nhưng đúng ngay lúc này, một bức tường lửa đỏ rực nặng trình trịch rơi xuống từ không trung, đập mạnh trước mặt đám tu sĩ nước Liệu!
Đất rung ầm ầm, khói mây tụ hội.
Chỉ thấy tường lửa làm dấy lên một trận gió cuồn cuộn, tia lửa lập lòe ánh vàng cam bắn tung tóe bốn phía, mà trên tường lửa đó, một nam tử áo đen bay phần phật đang đứng trước chiều gió, tay cầm trượng chân đạp lửa.
“… Hi Hòa quân…”
Mặc Tức đứng trên đỉnh lửa cháy phừng phực, quyền trượng Thôn Thiên từ từ sáng rực lên, vừa mới chỉ một cái, sau lưng tức khắc bùng