Cố Mang ôm đầu mình, trước mắt xoay mòng mòng.
Che giấu tai mắt của người khác…
Đổi họ là Lâm…
Sở thị Lâm An…
Những mảnh vỡ vụn vặt này hệt như dao nhọn đâm vào sọ não của y, khuấy đảo đầu óc sớm đã hỗn loạn cùng cực của y, kích thích những ký ức liên quan đến chuyện đó.
Trong lúc thất thần, dường như y nghe được một giọng nói mềm mại như lụa gấm đang khẽ khàng ngâm nga: “Hải đường khi đỏ khi vàng, sớm chiều gió thổi miên man đất trời.
Con thơ nơi chốn xa vời, xót lòng cha mẹ muôn vàn lắng lo.”
Người hát phảng phất mang chất giọng Lâm An, một khúc đồng dao vùng sông nước Giang Nam, dỗ dành bé con chìm vào giấc ngủ.
Hải đường khi đỏ khi vàng…
Cố Mang khổ sở lùi về sau một bước, sườn sọ đau quặn thắt từng cơn.
Một mặt là ký ức đã biến mất, một mặt là hồi tưởng bị gợi lên, chuyện xưa rời rạc trong đầu y khó nắm bắt như gió thổi tuyết bay, rồi lại bất thình lình toát ra một khung cảnh, quấy cho y càng rối loạn gấp bội.
Dường như y thấy được năm đó trong phòng nhỏ ở phủ Vọng Thư, dì Lâm khoác bối tử (1) ngồi bên cạnh cửa sổ, vừa vỗ về Cố Mang tựa đầu trên chân mình mà ngủ, vừa dịu dàng ngâm nga: “Sớm chiều gió thổi miên man đất trời.
Con thơ nơi chốn xa vời…”
(1) Bối tử: Một loại áo khoác ngoài, có hai vạt đặt song song.
Còn bé con mình đây mơ mơ màng màng mắt lim dim, mỉm cười với dì Lâm, lầm bầm như nói mớ: “Dì Nê, dì hát hay thật đó.”
Ánh mắt mềm mại tựa bông xuân, dì Lâm vuốt tóc đứa nhỏ: “Nếu A Mang thích, dì Lâm sẽ hát cho con nghe hoài luôn.”
“Vậy dì không mệt ạ?”
Dì Lâm cười đáp: “Không đâu.”
“Vậy dì không khát ạ?”
“Không đâu.”
Đứa nhỏ ngơ ngác ngáp một cái, co mình bên người dì Lâm như thú con: “Dì Nê, nếu dì là mẹ con thì tốt biết bao.”
Đôi tay vỗ về đứa nhỏ bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu run nhè nhẹ.
Nhưng lúc đó Cố Mang hoàn toàn không chú ý đến chi tiết này, cũng không có ngẩng đầu nhìn nét mặt phức tạp của dì Lâm, y chỉ rụt người đổi một tư thế thoải mái hơn nằm bên cạnh bà.
Ngoài cửa sổ rộng mở, có cánh hoa nhỏ vụn bay xuống theo mưa xuân, thổi vào trong gian phòng.
Sắc hồng nhàn nhạt ấy, hệt như một giấc mộng đẹp có thể choàng tỉnh vào bất cứ lúc nào.
“Con thơ nơi chốn xa vời, xót lòng cha mẹ muôn vàn lắng lo…”
Cố Mang đột nhiên quỳ xuống giữa mộng cảnh, hộp sọ của y như bị búa lớn cùn nặng bổ ra, y ôm đầu nằm sấp dưới đất thở hổn hển từng hơi.
Y cứ như một con cá sắp chết, co giật càng lúc càng dữ dội.
Mộ Dung Liên nói —— Chí ít ngươi nên nhớ ——
Nhớ cái gì?
Nhớ rằng dì Lâm vốn không phải họ Lâm, mà là họ Sở, y cũng không phải nô lệ của phủ Vọng Thư, mà là con trai của Mộ Dung Huyền và Sở cô nương… phải không?
Cố Mang không thể ngăn mình nhớ lại những chuyện quan trọng mình viết trong quyển vở kia, mà câu được y nhiều lần nhắc lại trong đó chính là: “Phủ Vọng Thư có ơn cứu mạng với mình, quá khứ khó viết rõ, khúc mắc khó giãi bày, mong ít nhất hãy nhớ lấy điều này, đừng tranh chấp với Vọng Thư quân.”
Vậy là trước khi mất trí nhớ, y vốn đã biết sự thật rồi, phải không?
Dường như bị ảnh hưởng bởi tâm niệm chấn động mãnh liệt của y, một vài ký ức ban đầu đã chìm xuống vực sâu dập dềnh dạt lên bờ như giao long trồi lên khỏi mặt nước.
Giữa khúc đồng dao hải đường tung bay ấy, Cố Mang loáng thoáng nhớ ra những lời dì Lâm nói với mình trước khi lìa đời.
Người phụ nữ bệnh ốm gầy rộc kia nắm chặt lấy tay y, bờ môi tiều tụy lúc mở lúc đóng, nói với y rằng: “A Mang… Triệu phu nhân… mặc dù Triệu phu nhân có không tốt… chỗ này chỗ kia… nhưng bà ấy… nhưng bà ấy không phải là… đố phụ lòng dạ độc ác… khụ khụ… như lời đồn truyền khắp Trọng Hoa đâu… bà ấy… không giống gia tộc của bà ấy… tâm địa của bà ấy tốt lắm… chỉ là tính tình của bà ấy quá quật cường, rất nhiều người ngoài hiểu lầm bà ấy… bà ấy không muốn giải thích thôi…”
“Nhưng con không thể hiểu lầm bà ấy được… nếu không nhờ bà ấy… A Mang, con cũng không thể sinh ra trên đời này…”
“Con biết không… bà ấy, bà ấy đã cứu mạng con và mẹ con đó.” Trên gương mặt gầy gò của dì Lâm hiện ý cười nhàn nhạt: “Vì vậy, xin con đừng oán hận mẹ con bà ấy, Triệu phu nhân và tiểu công tử, thật ra…”
Nói đến đây, hơi thở của dì Lâm đã nhọc nhằn lắm rồi, bờ môi tái nhợt run bần bật, đôi mắt nhìn Cố Mang đau đáu, như thể muốn khắc y vào sâu trong linh hồn của mình.
Bà khẽ khàng mở miệng, mắt vẫn ngân ngấn nước, kiên trì nói: “Thật ra… bọn họ… cũng là người đáng thương…”
Cầu mà không được, lùi mà không đường.
Một đôi mẹ con bị huyết thống và tự tôn trói chặt.
Thì có thể sống dễ chịu đến đâu?
“Dì Nê! Dì Nê ơi!!” Cố Mang nhỏ bé gục bên giường dì Lâm, hai mắt của dì Lâm vẫn mở to, có giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má, nhưng tia sáng bên trong lại bất ngờ tắt lụi.
Lúc đó Cố Mang còn chưa biết rốt cuộc sống chết là cái gì, nhưng y đã ngây ngô hiểu rằng, có lẽ người phụ nữ biết hát đồng dao dỗ dành mình không về được nữa rồi.
Cố Mang bèn òa khóc nức nở.
Y đau lòng đến thế, đau lòng trước lần biệt ly vĩnh viễn đầu tiên trong đời mình, vì vậy lúc đó y không thể cân nhắc kỹ lưỡng những lời dì Lâm để lại trước khi từ trần.
Mãi đến thật lâu sau này, y mới lờ mờ nhận ra nếu dì Lâm nói được những lời này, vậy ắt hẳn dì Lâm phải biết một ít nội tình liên quan đến thân thế của mình.
Chí ít dì Lâm nên biết mẹ ruột của y là ai.
Nhưng bà lại chưa từng cho y cơ hội truy hỏi.
Rồi sau này, Cố Mang trưởng thành.
Cho dù trước giờ Mộ Dung Liên luôn làm khó dễ y, sỉ nhục y, y cũng gần như không ghi thù hay tranh cãi với đối phương.
Có lẽ vì dì Lâm chưa từng cầu xin y điều gì, trước khi chết chỉ mong y đừng tranh chấp với mẹ con Triệu phu nhân.
Hoặc có lẽ vì dì Lâm chưa từng lừa gạt y, bà nói Triệu phu nhân có ơn với y ắt sẽ không sai đâu.
Cố Mang vẫn luôn ôm lòng cảm kích đối xử với bọn họ.
Mặt khác, Cố Mang vẫn một mực điều tra rốt cuộc thân thế của mình như thế nào.
Từ sách cấm và ký sự trên phố, từ những lời đồn đãi người người truyền miệng nhau, y đã dần dần có được vài suy đoán mơ hồ.
Một năm rồi lại một năm, đến khi có một lần, Cố Mang đang dọn dẹp thư các bám bụi đã lâu trong phủ Vọng Thư, phát hiện một hộp thư qua lại giữa Mộ Dung Huyền và Sở cô nương, mọi chuyện rốt cuộc đã rõ như ban ngày.
Cuối cùng y đã biết mình hẳn là con trai của Mộ Dung Huyền, là anh em cùng cha khác mẹ của Mộ Dung Liên.
Mà lúc đó, dì Lâm lẫn Triệu phu nhân đều đã là xương trắng trong mộ rồi.
Cố Mang không có bằng chứng gì để chứng minh huyết thống của mình, thật ra lúc đó y cũng đã có mộng tưởng của riêng mình.
Y sống dưới bùn lầy lâu rồi, quen biết Lục Triển Tinh, quen biết một đám bạn thân thiết, y cũng không muốn lột bỏ lớp da vác tấm thân máu đầm đìa lên bờ, đứng trong hàng ngũ quyền quý mình vốn nên thuộc về.
Làm nô lệ nhiều năm như vậy, y thấu hiểu những khổ nhọc trong đó, vì vậy y càng khát khao được dẫn những người dưới hầm lạnh đi ngược chiều gió thẳng tiến về trước, chứ không phải chỉ lo cho thân mình.
Lần duy nhất y lưu luyến với thân phận thật sự của mình, chỉ là vào một lễ tế cuối năm, đối diện với bộ áo tế tự do Mộ Dung Huyền để lại, đôi vành mắt không khỏi hoe đỏ thôi.
Y vươn tay, nhẹ nhàng sờ chiếc khăn lụa anh liệt nền xanh viền vàng kia.
Thừa dịp không có ai, buộc ngay ngắn lên trán.
Rõ ràng là thứ thuộc về mình, nhưng chỉ có thể đeo trộm một lát như đạo tặc, chưa kịp soi gương nhìn kỹ, cánh cửa phía sau đã mở “rầm” một tiếng.
Mộ Dung Liên giận đùng đùng xông tới, trong mắt lóe những tia căm tức mà phẫn hận.
“Đồ tiện nô nhà ngươi! Ngươi mà cũng dám đụng vào di vật của cha ta à? Tháo xuống!!!”
Tháo xuống!
Mộ Dung Liên ra lệnh một cách nóng nảy mà cay nghiệt, thậm chí còn đưa tay giật lấy khăn anh liệt của Cố Mang: “Đây là đồ đạc của nhà Mộ Dung ta, ngươi là cái thứ gì?! Ngươi mà cũng xứng sao ——”
Lúc đó vì đau lòng nên Cố Mang không nhận ra, Mộ Dung Liên xông tới giật khăn có vẻ quá gấp gáp và quá sợ sệt rồi.
Y cứ tưởng Mộ Dung Liên ức hiếp mình chỉ đơn thuần vì chướng mắt mình thôi.
Thì ra không phải vậy.
Tựa như y đã sớm biết hai người là anh em mà vẫn không vạch trần, thật ra Mộ Dung Liên cũng tỏ tường từ lâu.
Chính vì như thế, mỗi phần tiến bộ của Cố Mang chẳng khác nào cái tát giáng mạnh vào mặt gã, mỗi lần thành công của Cố Mang cũng giống như uy hiếp lớn lao với quyền thế của gã.
“Cả hai đều là người thừa kế huyết thống, nếu con không học hành đàng hoàng, phủ Vọng Thư sớm muộn cũng sẽ là của nó.”
“Sao con có thể thua kém một thằng ranh do dân thường hạ sinh chứ.”
“Mộ Dung Liên, con phải xem nó như một thanh kiếm lơ lửng trên đầu con, con thử nghĩ mà xem, nếu ngày nào đó nó biết được nó cũng là người của gia tộc Mộ Dung, làm sao nó lại không đoạt quyền của con.”
Hai người bọn họ, một trước một sau, thật ra đều đã biết quan hệ máu mủ của đôi bên.
Nhưng một người cứ cảnh giác dè chừng, nghĩ xấu về đối phương.
Một người lại tuân thủ di ngôn trước lúc lâm chung của mẹ mình, lặng lẽ nhường nhịn, che chở.
Đến tận hôm nay.
Cố Mang choàng tỉnh giữa ảo cảnh, thở hổn hển liên hồi ——
Trước mắt là một mảng đen kịt, y không biết mình đang ở đâu, hôn mê đã bao lâu, hôm nay lại là hôm nào, y cũng không còn lòng dạ nào để biết.
Y chỉ mấp máy môi, nâng đôi tay run rẩy che mí mắt của mình.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cố Mang nằm trong bóng tối, thần thức vô cùng hỗn loạn.
Y dùng sức xoa mặt mình, lại chạm phải một mảnh ướt át.
Cố Mang run bần bật.
Máu tươi chảy ra lúc Mộ Dung Liên trọng thương