Vết Nhơ Dư Ô

163: Đất Phong Lâm An


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ đô thành Trọng Hoa đến Lâm An không tính là quá xa, ngồi thuyền phép đi đường thủy, một ngày là đến nơi.
Chuyến này khá thuận buồm xuôi gió, hai bên bờ sông là núi non trùng điệp và tiếng vượn hú vọng, khiến cho thành trấn mà thuyền phép lướt qua cũng dần dần biến từ kiến trúc khoáng đạt hiên cong đấu củng (1) sang hộ nhà bên sông tường trắng ngói đen.
(1) Đấu củng: Mái có cột xà đỡ. 

Lái thuyền thay bọn họ là một thuyền nương (cô gái chèo thuyền) ước chừng mười bảy mười tám tuổi, là người Lâm An, quanh năm qua lại trên vùng sông nước này.

Mặc Tức và Cố Mang mặc thường phục lên đường, thường ngày thuyền nương chỉ quan tâm tôm cá bao nhiêu một cân, ngày mai sóng gió thế nào, không có hứng thú với việc nước, vì vậy cũng không nhận ra hai người họ.
Dọc đường đi, nàng ta nói bằng chất giọng êm ái của người Ngô, cười khanh khách bàn chuyện trên trời dưới biển với bọn họ, lúc thì nói về phong tục của nước Lê Xuân, lúc lại nói về mùa đông giá lạnh ở thành Yên Bắc, miến bò ở Phàn Thành ăn với ớt Hồ là ngon nhất, bánh nướng của một sạp bán bánh ở biên giới phía Bắc giòn rụm mà tơi xốp.
(2) Phàn Thành: một quận thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Hồ: chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc.
Cố Mang vừa cắn khô cá con do thuyền nương tặng vừa ngơ ngác lắng nghe, đột nhiên hỏi một câu: “Cô đi qua nhiều nơi thiệt nha.”
“Ta hả? Ta chưa đi đâu hết đó.” Tiếng cười của thuyền nương còn lóng lánh hơn sóng nước do mái chèo trúc mảnh hất lên: “Ta đến một bến cảng, dạy người ta chất đồ ăn với đồ dùng lên trên, một năm ta cũng không xuống thuyền mấy lần, ha ha, mũi chân không dính đất, ta là tiên trên nước.”
Nếu đổi thành người khác nói như vậy thì có vẻ ngông nghênh mà kiểu cách vô cùng, song cô gái này thật sự tươi như hoa sen, đẹp như đào mận, khi cười lúm đồng tiền sâu hoắm, đôi mắt càng dạt dào tình ý, đen đến mức tưởng chừng như phát tím.

Nàng ta đứng trên mũi thuyền, đôi tay trắng thon cầm mái chèo trúc, dáng vẻ tay áo tung bay búi tóc như mực thật sự có phần diễm lệ tựa Lạc thần trên nước.
Chỉ tiếc lại là một cô nàng lắm lời.
Dọc đường toàn nghe nàng ta tía la tía lia, Mặc Tức cũng thấy hơi mệt, nhưng khi nghiêng đầu nhìn Cố Mang lại thấy y nghe hết sức say sưa, đôi xanh mắt trợn to, thỉnh thoảng nghe nhập tâm quá, quên nhai cả khô cá trong miệng.
“Từ bé ta đã sống cùng sư phụ nhặt ta về trên chiếc thuyền nhỏ này, sau khi sư phụ qua đời chỉ còn một mình ta, đừng thấy thuyền của ta nhỏ mà lầm nha, sóng gió gì cũng gặp cả rồi, hạng người gì cũng chở hết rồi.”
Thấy Cố Mang có hứng thú, Mặc Tức cũng tiện đà hỏi tiếp: “Cô đã chở những ai?”
Thuyền nương có chút đắc ý: “Không ít đại tu sĩ nhá, tên hiệu của bọn họ dài quá nên ta nhớ không nổi.

Có điều ta nói các huynh nghe, lúc sư phụ của ta còn sống, phong vương Lâm An Nhạc Quân Thiên cũng từng ngồi thuyền của bọn ta đó.”
Mặc Tức không biết nói gì, chỉ đành cười gượng: “Bản thân Nhạc Quân Thiên đã là đại sư luyện khí, lão cần gì ngồi thuyền của người ngoài?”
Thuyền nương bỗng chốc trợn tròn mắt: “Ta không có xạo đâu, sao lại không cơ chứ.


Hồi còn trẻ lão thích cải trang xuất hành lắm, cũng có ngồi thuyền của nhà ta, lúc ấy ta còn nhỏ nên không nhận ra lão, sau này sư phụ mới nói cho ta biết, nói rằng kẻ háo sắc kia chính là Nhạc Quân Thiên, dăm ngày ba bữa lại thích đến thành Lâm An gieo nợ phong lưu.”
“…”
“Sư phụ ta còn nói cũng may ta còn nhỏ, lớn hơn chút nữa gặp phải lão thì lo mà bôi nước bùn lên mặt, bằng không ta xinh đẹp như vậy sẽ bị lão nhìn trúng, bắt về làm vợ nhỏ của lão.”
“…”
Thuyền nương nói: “Cũng may mấy năm nay lão già quá rồi, chơi hết nổi, mấy người lái thuyền như ta đều bảo không thấy lão bén mảng đến phía Nam nữa.” Nói đoạn vỗ vỗ ngực: “Nhẹ nhõm ghê vậy á.”
Những lời này Cố Mang nghe cái hiểu cái không, Mặc Tức lại hơi bối rối.
Nhạc Quân Thiên háo sắc là chuyện cả Trọng Hoa đều biết.

Nghiệt duyên giữa lớp hậu bối Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết nói cho cùng đều do Nhạc Quân Thiên quá lăng nhăng mà ra.
Chỉ là hắn không ngờ tiếng tăm của Nhạc Quân Thiên ở dân gian lại tệ hại đến vậy, thậm chí các cô nương ở đất phong của lão đều xem lão như nhân vật đáng sợ trong truyền thuyết quỷ quái truyền thuyết, lén lút nói về lão như thế.
Có điều thuyền nương nói không sai, Nhạc Quân Thiên đích thực không đáng tin, may là mấy năm qua sức khỏe của lão không được tốt, tuổi tác cũng đã cao, nếu không sau Giang Dạ Tuyết và Nhạc Thần Tình, biết đâu lão còn sinh được thêm người thừa kế thứ ba.
Thuyền nương nói một hồi chợt có chút lâng lâng, vừa chèo vừa nói: “Ầy, cũng khó trách Nhạc lão đầu thích chạy đến chỗ của chúng ta, phủ Lâm An nhiều mỹ nhân, có vài cô nương phải gọi là xinh tươi mọng nước luôn, mấy bận ta thấy các nàng rửa rau giặt áo trên sông, dáng điệu ấy động lòng người dã man, chỉ thua ta chút thôi.”
Mặc Tức nghe mà hơi nhức đầu.
Trái lại Cố Mang rất bình tĩnh, lại cắn một miếng khô cá con, nói: “Cô đẹp mà.”
Thuyền nương tức khắc cười toe toét như mở cờ trong bụng, dịu giọng khen: “Tiểu ca à huynh cũng bảnh trai lắm.”
Cố Mang quay đầu nhìn Mặc Tức: “Bảnh trai là gì nha.”
“Là huynh cũng đẹp đó.”
Cố Mang bèn gật đầu nói với Mặc Tức: “Vậy trên thuyền này ngươi bảnh trai nhất.”
Mặc Tức nhất thời không biết nên đáp hay không đáp, cuối cùng quay mặt đi, nhìn mặt nước lăn tăn bị lau sậy phân cách, ho nhẹ hai tiếng.
Lúc gần đến thành Lâm An, thuyền bè ở phía trước đông đảo hơn thấy rõ.

Vùng sông nước dù sao cũng khác với Đế đô, mái chèo xúc ngang, nàng thơ giặt áo, tiếng hát ca lan từ thuyền đánh cá, trẻ Việt tranh nhau bơi.
(3) Việt: chỉ phía Đông tỉnh Chiết Giang.
Thậm chí Mặc Tức còn trông thấy một đứa trẻ cùng lắm chỉ bốn tuổi bơi hớn hở dưới sông như lụa trắng trên sóng, không khỏi khen ngợi: “Kỹ năng bơi giỏi phết.”

(4) Lụa trắng trên sóng (Lãng lý bạch điều) là tên hiệu của Trương Thuận, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử, ông này bơi lặn rất giỏi.
“Còn phải nói, mấy hộ gia đình ở vùng ven sông này toàn học nghịch nước trước rồi mới học đi đấy.” Thuyền nương cười khúc khích: “Hai vị khách quan, các huynh nhớ thu dọn đồ đạc, chờ phía trước càng đông người đạp sóng bắt cá, vậy tức là đến bến cảng Lâm An rồi.”
Mặc Tức cảm ơn xong lại hỏi: “Cô nương, mấy năm qua cô gặp nhiều người như vậy, có từng nghe nói ngoại ô núi Lâm An có một ẩn sĩ biết thuật Trùng Sinh không?”
Thấy nàng ta hồn nhiên chân chất, không quan tâm tiên môn thuật pháp gì, Mặc Tức chỉ định hỏi hên xui, không quá chờ mong nàng ta trả lời được cái gì, nào ngờ thuyền nương quay đầu lại: “Đó là một trong tam đại cấm thuật của truyền thuyết sao?”
Mặc Tức mừng rỡ nói: “Phải.”
“À… lúc trước đúng là ta có nghe vài khách đi thuyền nói đến truyền thuyết này, nói cái gì mà ngoại thành Lâm An có một cao nhân như thế.”
“Có biết vị trí cụ thể không?”
Thuyền nương lắc đầu: “Ta không nhớ rõ lắm.

Sư phụ ta từng nói, sinh lão bệnh tử không thể miễn cưỡng được, thuật Trùng Sinh gì kia, ta nghe cũng thấy huyễn hoặc quá, lúc đó chỉ xem là mấy câu tán dóc qua tai thôi.

Nếu các huynh có hứng thú, chi bằng vào thành tìm vài tu sĩ hỏi thử đi.

Dạo này đại lão gia Nhạc Quân Thiên đến đất phong tu dưỡng tế tự, cả nhà đều đi theo, hỏi mấy tu sĩ đó chắc chắn hữu ích hơn hỏi ta

nhiều.”
Lúc nói chuyện, tròng mắt của nàng trong sạch mà thản nhiên, có một sự ung dung thoải mái của bách tính bình thường.
Thật ra cũng phải, nếu thả thuyền trôi xa, sống quãng đời đằng đẵng mà nhàn tản, sinh tử cũng không phải chuyện gì to tát phải chấp nhất đến cùng.

Chỉ là bình yên an tường đó, lại là thứ mà từ khi sinh ra bọn họ đã định trước sẽ cầu mà không được.
Đến bến cảng, Mặc Tức thanh toán bối tệ cho thuyền nương, Cố Mang lại có chút luyến tiếc ngoái nhìn túi vải bố mà thuyền nương treo bên cột buồm.

Mặc Tức bèn hỏi thuyền nương mua một túi khô cá con, bấy giờ Cố Mang mới vui vẻ ôm túi vải, vừa ăn vừa theo Mặc Tức đi trên đường hẻm trong thành Lâm An.
“Bán bánh hấp —— bánh hoa sen —— bánh hoa quế, từng bước thăng quan đây ——”
“Hoa lan trắng nè, bán hoa lan trắng nè ~”
Phong cảnh nơi đây không giống với Đế đô, càng khác xa biên giới phía Bắc, dọc đường đi Cố Mang cứ nhìn trái ngó phải, tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng chỉ khi trông thấy thứ mình thích, y lại đứng yên nhìn chằm chằm không đi.


Một lát sau, trong túi Càn Khôn của Mặc Tức đã chất đầy một đống đồ chơi nhỏ kỳ lạ.
Từ chong chóng tre đến tượng đất nhỏ, từ chén sứ nhỏ đến quạt lụa nhỏ, lỉnh kỉnh một đống đồ.
Lẽ ra Mặc Tức định đến dinh thự của nhà họ Nhạc ở Lâm An thăm hỏi trước, nhưng thấy thời gian không còn sớm, hắn bèn đổi ý định, nói với Cố Mang: “Chúng ta tìm một quán trọ để ở trước, sau đó ta dẫn huynh đi ăn cơm chiều, được không?”
Cố Mang đang ngậm một cục kẹo hồ hô phủ đầy nước đường, nghe vậy không nói gì, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hai người tìm một quán trọ ven hồ, lúc này đang là cuối mùa sen nở, đẩy cửa sổ ra là thấy được lá sen nối dài đến chân trời, sắc xanh trải bát ngát, chuồn chuồn đậu trên đóa sen nở tươi tắn, đài sen tha thướt dựng cao cao.

Mặc Tức thả hết đồ đạc trong túi Càn Khôn vào phòng, sau đó hai người xuống lầu hỏi chủ quán.
Tiểu nhị đang bận rộn lau bàn, thấy Mặc Tức bèn khom người chào hỏi.
Mặc Tức nói: “Làm phiền, xin hỏi tửu lâu nào ở thành Lâm An là ngon nhất?”
Tiểu nhị cũng là người khôn khéo, thấy hai vị này ăn mặc tuy không bắt mắt, nhưng chất liệu quần áo lại thuộc hàng thượng đẳng, bèn cười niềm nở nói: “Ôi chao hai vị khách quan, vậy phải nói rõ trước nha, mùi vị ngon nhất chưa chắc là sang trọng nhất, có vài tiệm trong hẻm nhỏ xô bồ nấu món xào ngon lắm, chỉ sợ hai vị khách quý chê bần thôi.”
Mặc Tức quay đầu hỏi Cố Mang: “Huynh muốn ăn ngon hay muốn địa điểm thoải mái?”
Cố Mang rất thẳng thắn: “Không thể có cả hai sao?”
Mặc Tức bèn nhìn tiểu nhị hỏi lần nữa.
“Vừa muốn địa phương thoải mái vừa muốn ăn ngon, vậy chỉ có thể cưa đôi thôi.” Tiểu nhị nói: “Ra cửa quán trọ quẹo trái, băng qua ba con đường lớn sẽ thấy một hiệu may, quẹo vào tay trái của hiệu may, trong hẻm nhỏ thứ hai có một tửu hương lâu.

Tửu lâu đó có hai tầng trên dưới, vị trí rộng rãi thoáng mát, thức ăn hả, tuy không phải ngon nhất nhưng cũng không tệ đâu.”
Dừng một lát lại cười ha ha: “Lúc trước ông chủ làm nghề buôn bán ven vùng sông biển đấy, quán của bọn họ có hết mấy món bánh ngọt hay sơn hào hải vị của các tòa thành lớn ở ven bờ Giang Nam, tôm viên thủy tinh và cá quế chua ngọt là ngon nhất.

À, đừng quên Lê Hoa Bạch của bọn họ, quả nhiên rượu thơm chẳng sợ hẻm sâu, đó là rượu ủ ngon nhất thành Lâm An đấy.”
Mặc Tức hỏi Cố Mang: “Muốn đi không?”
Cố Mang vẫn không buông túi khô cá con của mình, nghe vậy cắn đuôi cá gật đầu.
Cảm ơn tiểu nhị xong, hai người thuận lợi tìm được tửu hương lâu dựa theo chỉ dẫn.

Có lẽ do địa điểm hẻo lánh, giá thuê mặt bằng cũng phải chăng, thế nên tửu lâu này xây to chành ành, khuôn viên xác thực rộng rãi thoáng mát hơn nhiều hàng quán khác.

Hai người họ chọn một chỗ trên lầu hai, gọi vài món chính và món xào đặc biệt, thêm một bầu rượu nhỏ và một ít bánh ngọt.
Thức ăn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đầy đủ hết rồi.
Chỉ thấy tôm viên trắng tươi óng ánh, từng viên thịt tôm núc ních tròn lẳn đặt trong đĩa sứ lót sen xanh.


Cá quế chua ngọt giòn tan đẫm sốt, chọt đũa vào là thấy toàn thịt cá trắng ngậy, chấm với sốt giấm đường rắc gừng thái sợi, quả nhiên là chua ngọt vừa miệng.

Thịt luộc sốt tỏi cũng hết sức thơm ngon, ba lớp thịt ba chỉ, luộc xong thái mỏng như cánh ve, đông lạnh trong thùng đá, lúc bưng ra vẫn còn bốc khí lạnh, vị béo đã hoàn toàn biến mất, có thể chấm với xì dầu và muối tiêu, ăn vào chỉ thấy mùi vị thanh mát, từng lớp thịt rõ vị.
Các món xào khác cũng rất ngon, cật heo xào lăn uốn cong đẹp mắt, lúc bưng lên như vẫn còn mang theo tia lửa của bếp lò, măng non cũng giòn giòn sựt sựt.

Ngay cả món canh cải cũng xanh mướt thanh ngọt, khiến người ta có hứng ăn đến lạ.
Hai người cùng ăn, Mặc Tức thấy Cố Mang cực thích món tôm viên, chẳng mấy chốc đã ăn gần hết đĩa, vì vậy định gọi tiểu nhị tới kêu thêm một phần nữa.
Vừa quay đầu định gọi người bên dưới, đột nhiên nhìn thấy trước quầy dưới lầu không biết xuất hiện người quen từ bao giờ, một thân áo trắng, sắc mặt nghiêm túc, đang nói gì đó với ông chủ.
Mặc Tức hơi sửng sốt.
Mộ Dung Sở Y?
Trùng hợp thế… Không đúng, Mộ Dung Sở Y theo nhà họ Nhạc đến đất phong Lâm An, không ở chung với đám người Nhạc Quân Thiên thì thôi đi, còn một mình chạy vào ngõ hẻm đầu đường làm cái gì?
Hết chương 162
Stormi: Rồi biết sắp ngược ai rồi nha… Chương này ngắn mà tra đống đồ ăn với phong cảnh này nọ mất thời gian ghê nơi…
Chuyên mục đồ ăn ~

Khô cá con

Tôm viên thủy tinh

Cá quế chua ngọt

Thịt luộc sốt tỏi

Cật heo xào lăn

Mang Mang gặm khô cá… 
Artist: [email protected].


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện