Hôm sau, đại quân khải hoàn trở về.
Cả thành ồn ào náo nhiệt, già trẻ lớn bé xếp hai bên đường nô nức chung vui.
Trong lúc nhất thời, vạn người đều đổ xô ra đường.
“Cung nghênh quân Bắc Cảnh về triều!”
Đội ngũ vừa vào thành, một bầu không khí kỳ lạ bỗng chốc trỗi dậy ở hai bên đường lớn, tựa như đổ một gáo nước vào nồi dầu nóng, sau đó vội vã đậy nắp gỗ lại, đè ép những sục sôi cuồng nhiệt đó dưới nắp nồi.
Mọi người cúi đầu, ánh mắt lại không khỏi lia về phía trước, nhìn lén vương sư tinh nhuệ ấy cưỡi ngựa đi qua.
Mặc Tức mặc quân phục cấm vệ, ủng dài khảm lát sắt đặt trên bàn đạp, ngoại trừ đai lưng và giáp cổ tay lấp lóe ánh bạc, toàn thân đều đen tuyền.
“Hi Hòa quân đẹp trai quá mấy má ơi!”
“Ta chết mất ta chết mất.”
“Hình như chàng vừa nhìn ta kìa!”
“Ôi, đừng đùa chứ, trong mắt chàng chẳng có ai ngoài công chúa Mộng Trạch đâu biết chưa?”
“Nhưng chàng lại không thành hôn với công chúa… Năm nay chàng cũng ba mươi rồi, không vợ không hôn thê cũng không tiểu thiếp, ta nghĩ thôi cũng không được à, thiệt tình!”
Về phần những tướng lĩnh và binh sĩ khác, thái độ so ra ngọt hơn Mặc Tức nhiều.
Bọn họ hớn hở vẫy tay với bách tính đứng đón hai bên đường, nhất là Nhạc Thần Tình, thế mà còn hăng hái nhận hoa của các thiếu nữ dâng tới, định bụng cài bên tóc mai của mình.
Bị Mặc Tức lườm một cái cảnh cáo, cậu ta mới hậm hực bỏ xuống, đổi thành tủi thân hùi hụi cầm trong tay ngửi.
Đường lớn dài miên man, Nhạc Thần Tình ngoan ngoãn chưa được bao lâu lại bắt đầu thả thính, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình loạn xạ: “Cô nương chào cô ~”
“Cô đẹp quá à ~”
“Kẻ hèn này đang tuyển tiểu thiếp, bao ăn bao ở.”
Mặc Tức gắt giọng: “Nhạc Thần Tình!”
Nhạc Thần Tình bụm miệng lại.
Quân Bắc Cảnh chiến giáp sáng loáng, đao thương lóa mắt, đi thẳng một đường, phong thái dũng mãnh, khí thế khác hẳn năm đó khi Cố Mang về thành.
Dù sao năm đó Cố Mang thắng trận trở về, chính y dẫn đầu đi trước trêu mèo ghẹo chó, binh sĩ phía sau cũng vui vẻ thoải mái, tươi cười nhận điểm tâm và rượu ngon mà bách tính dâng lên.
Nhưng lúc này dẫn binh là Hi Hòa quân, Hi Hòa quân chẳng cười lấy một cái, những người khác tự nhiên không dám quá càn rỡ.
Từ cổng thành đến vương cung cưỡi ngựa chầm chậm phải đi hơn nửa canh giờ, vào cung rồi còn phải dự lễ trao thưởng lê thê, nào quỳ nào vái nào tạ, phiền phức gần chết.
Tới tới lui lui cuối cùng cũng nhịn được đến khi tiệc tối bắt đầu, song Mặc Tức vẫn không được yên thân.
Nói theo cách của Nhạc Thần Tình — Mặc Tức sẽ “trinh liệt mà không mất lạnh lùng, xa cách mà không mất lễ độ” đối phó với mấy cô thiên kim tiểu thư đó.
(1) Trinh liệt: Giữ vững trinh tiết, thà chết chứ không khuất phục.
Tiện thể nhắc luôn, lần đầu tiên Nhạc Thần Tình đùa rằng Mặc Tức “trinh liệt”, cậu ta đã bị Hi Hòa quân phạt chép “Nữ Đức” một trăm lần.
Hi Hòa quân lạnh lùng tỏ vẻ, Nhạc Thần Tình có phải đệ không biết trinh liệt có ý nghĩa gì không? Nào, đệ qua đây, ta cho đệ chép đã luôn.
Nhưng bất kể Nhạc Thần Tình khóc lóc chép bao nhiêu lần “Nữ đức vô cực, phụ oán vô chung” (2), câu nói đùa Hi Hòa quân “trinh liệt mà không mất lạnh lùng, xa cách mà không mất lễ độ” vẫn ngấm ngầm truyền khắp toàn quân.
(2) Nữ đức vô cực, phụ oán không chung: Đức hạnh của phụ nữ là vô cùng tận, nếu phụ nữ có đức, đức sẽ rất cao, nếu trở thành oán phụ, thì sẽ không có điểm dừng.
Mọi người nghĩ thầm, chuẩn quá rồi, Hi Hòa quân vì chờ công chúa Mộng Trạch mà đến tận ba chục tuổi cũng không chịu lập gia đình, nhìn tình hình trong tiệc tối là biết, một đám thiên kim tiểu thư bủa vây hắn líu ra líu ríu, hắn lại chẳng buồn ngó tới ai.
“Hi Hòa quân, đã lâu không gặp huynh.”
“Hi Hòa quân, hình như huynh gầy đi rồi.”
“Hi Hòa quân, huynh thấy trâm cài hôm nay của muội có đẹp không?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
Trong đám kim chi ngọc diệp này, nóng bỏng nhất chính là công chúa Yến Bình.
Ả là em gái ruột của công chúa Mộng Trạch, năm nay vừa cập kê, tư thái cũng đã cực kỳ yểu điệu, nhìn đâu cũng thấy dạt dào ý xuân.
Ả mỉm cười đi đến trước mặt Mặc Tức, bờ môi căng đầy như quả mọng nhiều nước.
Nhạc Thần Tình đứng đằng xa thấy thế, ngay cả bánh ngọt trong miệng cũng không kịp nuốt, hối hả túm lấy một người anh em đã lâu không gặp của mình: “Ê ê ê.”
Người anh em nọ: “Làm gì vậy?”
Nhạc Thần Tình hưng phấn nói: “Kìa, ngươi nhìn bên kia đi!”
“Đó là công chúa Yến Bình và Hi Hòa quân mà… Có gì thú vị đâu, công chúa Yến Bình nhất định sẽ không giỡn cợt.”
“Không không không.
Để ta cho ngươi mở mang tầm mắt về cái gọi là trinh liệt mà không mất lạnh lùng, xa cách mà không mất lễ độ trong truyền thuyết!”
Người anh em nọ: “… Ngươi chép ‘Nữ Đức’ chưa đủ sao?”
Nhạc Thần Tình sẹo lành quên đau, cười hề hề kéo bạn mình tới gần đó nghe lỏm.
“Tỷ phu.” Công chúa Yến Bình mỉm cười đứng trước mặt Mặc Tức, vừa mở miệng đã buông lời chòng ghẹo.
Mặc Tức rũ mi mắt, khựng lại giây lát vì xưng hô này, sau đó xoay người định “trinh liệt” bỏ đi.
Yến Bình vội kéo hắn lại: “Tỷ phu, huynh vẫn không ra chơi với các cô nương khác, cứ đứng xụ mặt ở đây, có phải vì giận tỷ tỷ của muội không tới không?”
Im lặng một hồi, Mặc Tức “lạnh lùng” đáp: “Công chúa nhận lầm người rồi, ta chưa lấy vợ.”
“Muội thuận miệng gọi chơi thôi mà.”
Mặc Tức cố nén lửa giận, “xa cách” đáp: “Việc này làm sao đùa được.”
“Được rồi được rồi, huynh đừng giận, tháng trước cơ thể của tỷ tỷ không khỏe, đến cung Thang Tuyền ở Dương Châu an dưỡng rồi, vốn dĩ không ở Đế đô, nếu không tỷ ấy nhất định sẽ đến gặp huynh.”
Mặc Tức biết sức khỏe của công chúa Mộng Trạch trở xấu, thật ra có liên hệ khó tránh với mình.
Vì vậy “lễ độ” hỏi: “Muội ấy vẫn khỏe chứ?”
Nhạc Thần Tình: “Ha ha ha ha ha! Ta bảo gì nào! Ta nói không sai chứ!”
Người anh em nọ cảm thấy Nhạc Thần Tình cười lớn tiếng quá, tuy rằng tiệc rượu náo nhiệt đầy người qua lại, song cũng có nguy cơ bị Hi Hòa quân chú ý.
Cho dù Nhạc Thần Tình không ngại chép “Nữ Đức”, bản thân hắn cũng không dám đắc tội với Hi Hòa quân, thế là vội vàng bụm miệng Nhạc Thần Tình, kéo cậu ta đi xa.
Hai người họ đi rồi, cuộc đối thoại giữa công chúa Yến Bình và Mặc Tức vẫn chưa chấm dứt.
Yến Bình tiếp tục nhếch miệng cười nói: “Hứng hai năm gió Bắc, vẫn chỉ nhung nhớ tỷ tỷ của muội sao? Yên tâm đi, bệnh cũ thôi, đâu phải huynh không biết, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi.”
Mặc Tức không đáp.
“Nhưng mà nói thật chứ, sức khỏe của tỷ tỷ như thế, trước khi điều dưỡng cho khỏe làm sao chịu nổi Hi Hòa quân huynh được?”
Yến Bình nói, ánh mắt ái mộ mà thèm khát lướt qua cặp chân dài của Mặc Tức, rồi lại bồi hồi trên sống mũi cao thẳng của hắn.
Chân dài như thế, mũi thẳng như kia, còn cả hầu kết khêu gợi và đôi tay thon dài từng khớp rõ ràng nữa, quả thật chỉ nhìn thôi là đủ tưởng tượng được người đàn ông này mạnh mẽ thế nào, bị hắn đè dưới thân chiếm đoạt sẽ là cảm giác ngây ngất mất hồn ra sao.
Nghĩ vậy, Yến Bình thở dài: “Nếu tỷ tỷ bị bệnh cả đời, đời này không thể xuất giá được, vậy huynh thật sự muốn thủ tiết suốt đời vì tỷ ấy sao?”
“…”
“Thế thì đáng tiếc quá đi…”
Ả kề sát Mặc Tức, trên người nồng mùi phấn son ngọt ngấy, châu ngọc đầy đầu tôn màu tóc đen, giữa trán điểm xuyết hoa văn mẫu đơn màu son, lúc cười cố ý ngả về phía trước, vòng ngực căng đầy trắng nõn như ngọc thập