Bộ tộc Vũ Dân trên núi Cửu Hoa?!
Lời vừa thốt ra, ba người kia đều sửng sốt.
Bộ tộc Vũ Dân trên núi Cửu Hoa từ khi sinh ra đã mang thân bán tiên, trong mạch máu chảy máu tiên nhân cực thuần khiết, dẫu cho dòng lũ của tháng năm có pha loãng nó hơn nữa, bộ tộc Vũ Dân vẫn là chủng tộc thần bí nhất và gần gũi với thần linh nhất trong đất trời.
Mộ Dung Sở Y trầm ngâm nói: “Vũ Dân tính tình quái gở, ít có cảm xúc, hơn nữa lâu năm ẩn nấp trong đào nguyên tiên cảnh, trăm năm không xuất hiện trên thế gian là chuyện thường.” Dứt lời, hắn nhìn Nhung Nhung đầy dò xét: “Nhưng ngươi không khớp với điều nào cả.”
Nhung Nhung thoáng chốc đỏ mặt: “Lúc, lúc muội còn… rất nhỏ, đã bị đưa… đưa đến đây… không, không phải tộc Vũ Dân nuôi muội lớn.
Thế nên muội… muội không, không giống Vũ Dân khác…”
Giang Dạ Tuyết hỏi: “Là ai đưa muội tới đây? Là Vụ Yến sao?”
Nghe được tên chủ đảo Dơi, Nhung Nhung thình lình run bắn, thân hình đung đưa chao đảo, trước tiên hoảng sợ lắc đầu, lát sau nhận ra hiện giờ mình đã an toàn, nó lại hối hả gật đầu.
Giang Dạ Tuyết quay về phía Cố Mang: “Hình như nó sợ dữ lắm.”
Cố Mang xoa đầu Nhung Nhung, trấn an nó: “Muội qua bên đống lửa ngồi nghỉ trước đi, ta nói chuyện với bọn họ.”
Nhung Nhung ngoan ngoãn làm theo.
Hết cách thôi, có những người đàn ông trời sinh đã được phái nữ chào đón.
Cùng là một câu trấn an, Cố Mang nói ra chỉ khiến người ta cảm thấy mềm mại như tơ lụa, còn nếu đổi thành Mặc Tức nói, sợ rằng chỉ khiến con gái người ta cảm thấy hắn đang uy hiếp mình, nếu không nghe lời sẽ bị chôn sống tại chỗ.
Giang Dạ Tuyết nhìn Nhung Nhung đi tới bên đống lửa, sau đó hỏi Cố Mang: “Có muốn cho nó thêm chút trà bánh không?”
Vừa hỏi xong, chỉ thấy Nhung Nhung ghé sát vào đống lửa, thò tay vào trong tìm tòi, không ngờ lại múc ra một đốm lửa cứ như múc dưa hấu, tiếp theo cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Giang Dạ Tuyết: “…”
Mặc Tức im lặng một hồi rồi nói với Cố Mang: “Chưa đầy hai canh giờ ngắn ngủi, huynh không chỉ tìm được người thích hợp mà còn khiến nó tin huynh răm rắp.”
Cố Mang cười đắc chí, nghiêng đầu qua.
“Lợi hại nhỉ?”
“Làm sao làm được.”
Cố Mang sờ cằm mình: “Chắc vì trông ta hiền lành dễ thân, quá có sức lừa tình? Năm đó Hi Hòa quân đệ cũng bị ta dỗ cho ngoan ngoãn vâng lời như nó đấy thôi.
Ây dà, thế đạo này hả, đàn ông càng thích cười càng dễ dỗ dành người, như Hi Hòa quân đây thì không được, dù rằng là một đại mỹ nhân, thế nhưng suốt ngày không phải hô đánh thì hô giết, toàn thân đầy lệ khí.
Đừng nói cho đệ hai canh giờ, cho đệ hai ngày hai đêm cũng không tìm được ai về với đệ.”
“…”
Dứt lời, cặp mắt xanh dịu dàng chớp chớp với Mặc Tức, rõ ràng là sắc thái giảng hòa như trời quang sau mưa, thế mà vẫn lộ vẻ khiêu khích.
“Thay đổi đi, đệ xem đệ cũng ba mươi rồi, sao còn chưa có vợ.”
Những lời này chọc thẳng vào chỗ đau của Mặc Tức, Cố Mang cứ ngỡ Mặc Tức nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ trở mặt với mình tại đây, mà lửa giận của Mặc Tức đích thực cũng đã bùng lên nơi đáy mắt.
Cố Mang cười như không cười chờ hắn nổi cáu.
Nhưng mà Mặc Tức chỉ lườm y, người đàn ông cao lớn này lườm y, lườm một hồi rồi như tủi thân lắm, vành mắt cũng đỏ lên, sau đó lẳng lặng quay mặt đi, cắn môi nhẫn nhịn không nói nữa.
Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y không chú ý đến cảm xúc trong ánh mắt của Mặc Tức, nhưng kiểu đối chọi gay gắt ngượng ngập giữa hai người bọn họ, kẻ ngu cũng có thể nhận ra.
Giữa bầu không khí lúng túng này, Giang Dạ Tuyết dịu giọng cất lời: “Cố huynh, huynh cần gì phải nói Hi Hòa quân như thế? Tình sâu nghĩa nặng là thứ hiếm thấy nhất, sở dĩ huynh ấy vẫn chưa lấy vợ, đâu phải huynh không biết nỗi khổ tâm bên trong.”
“… Hả?” Cố Mang khẽ biến sắc, ngoài mặt vẫn tươi cười, hỏi với giọng ngọt ngào: “Lời này của Giang huynh có ý gì? Ta biết nỗi khổ tâm gì của đệ ấy?”
Giang Dạ Tuyết không hề phát hiện mũi đao rét lạnh ẩn giấu dưới sự ngọt ngào của Cố Mang, thẳng thắn nói: “Phụng thể của công chúa Mộng Trạch mang bệnh đã lâu, điều dưỡng bao năm vẫn không thể thành thân.
Vì vậy Hi Hòa quân vẫn nhất mực đợi chờ, thật sự là vì tình thâm chứ không phải giống như huynh đã nói ——” Ngừng một lát, Giang Dạ Tuyết thở dài: “Mình đầy lệ khí, không ai yêu thích.”
“…” Ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt chậm rãi lụi tắt, Cố Mang từ từ thả lỏng cảnh giác, sau đó mỉm cười nhìn Mặc Tức đầy thâm ý: “Ồ, ra là thế.”
Y làm như trước giờ chưa từng lên giường với Mặc Tức, còn dùng một loại ánh mắt dò xét lạ lẫm mang ý lĩnh giáo quan sát dáng người vạm vỡ, sống mũi cao thẳng, ngón tay thô ráp và chân dài thẳng tắp của người đàn ông này.
Thật sự rất quá đáng.
Rõ ràng Cố Mang biết về Mặc Tức hơn bất cứ ai, biết dáng vẻ hắn giật giật hầu kết khi hứng tình, biết dáng vẻ hắn thở dốc nhẫn nhịn nhưng chẳng thể kiềm chế đè người xuống dưới thân chiếm hữu, biết hông của hắn có độ lực thế nào, lúc phóng túng có thể vào sâu đến đâu, biết hắn thích tư thế gì, có thể mây mưa với người ta bao lâu.
Nhưng Cố Mang lại làm như chưa từng chạm vào hắn, cười cợt nói: “Tướng tá của Hi Hòa quân thế này, quả thật có thể lấy mạng công chúa Mộng Trạch.”
“…” Mặc Tức tái mặt, yên lặng giây lát, cuối cùng không chịu nổi nữa, xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng Mặc Tức đứng ở cửa hang đá, Giang Dạ Tuyết chau mày thở dài: “Cố Mang, cớ sao sau khi tỉnh lại, huynh cứ phải cạnh khóe huynh ấy, làm huynh ấy khó chịu…”
Cố Mang khoanh hai tay, cười có lệ: “Ta đã quen vậy rồi, từ xưa đã thích chọc đệ ấy, nhưng lúc đó đệ ấy còn nhịn được, đáng tiếc bây giờ hết được rồi, chỉ có thể trách đệ ấy càng sống càng hẹp hòi —— Giang huynh, huynh nói xem có phải đệ ấy ngày càng đẹp ra nên ỷ đẹp mà kiêu không?”
Giang Dạ Tuyết lắc đầu bó tay, đang định nói gì đó, chợt nghe Mộ Dung Sở Y bực dọc nói: “Các ngươi không thể cứu người trước rồi nói chuyện khác à?”
“Ta cũng muốn lắm, nhưng làm gì dễ dàng như thế?” Cố Mang than thở: “Muốn cứu người cũng phải chờ Nhung Nhung khôi phục chút thể lực, đánh giá mạch tượng rồi mới biết nên cứu chữa thế nào.”
Nói đoạn, y quay đầu nhìn cô nhóc Vũ Dân