Mặc Tức thình lình nghiêng đầu, sườn mặt anh tuấn như đao khắc rìu đục nhìn hai người kia đầy dò xét.
Đôi mắt hạnh ôn hòa của Giang Dạ Tuyết cũng kinh ngạc trợn to: “…”
“…” Mộ Dung Sở Y sầm mặt, nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Là ngươi thấy ta tu hành.”
“Được rồi, ngươi nói tu hành thì tu hành, dù sao tình hình lúc đó chính ngươi cũng nhớ rõ.
Mặc dù ngươi muốn ta giúp ngươi giấu diếm bệnh tình với người nhà họ Nhạc, nhưng thật ra Tiểu Nhạc công tử đã phát hiện chuyện này từ sớm rồi.”
“…”
“Cậu ta muốn tìm cách chữa trị cho ngươi, muốn giải nạn phân ưu giúp ngươi, nhưng vì ngươi vẫn luôn giấu diếm cậu ta, cậu ta cũng chỉ biết đại khái, không nắm được hướng giải quyết, vì vậy chỉ đành tự mình sưu tập các loại sách dược tu để tra xét.”
Mộ Dung Sở Y: “Chuyện của nó, sao ngươi biết rõ thế?”
Lần này Cố Mang còn chưa trả lời, Giang Dạ Tuyết đã thở dài: “Chuyện Thần Tình thích sách dược tông không phải bí mật gì, chỉ cần huynh quan tâm nó một chút, ắt hẳn sẽ nghe nói đến thôi.”
“…” Dường như rất bất mãn với lời nói của Giang Dạ Tuyết, Mộ Dung Sở Y nheo mắt đầy nguy hiểm.
Cố Mang thở dài: “Đúng đấy, tuy Mộ Dung tiên sinh cố ý lấp liếm bệnh tình của mình, nhưng Tiểu Nhạc công tử quan tâm ngươi như thế, nhất định đã sớm nhận ra rồi.”
Im lặng giây lát, Mộ Dung Sở Y nghiêng mặt đi: “Nó chẳng qua chỉ là đứa con nít, ta cần nó lo chuyện bao đồng à?”
“Lời này nói không sai.” Cố Mang nói: “Nhưng sự kính ngưỡng của Tiểu Nhạc công tử dành cho Mộ Dung huynh, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, ngươi bảo cậu ta mặc kệ là chuyện gần như không thể nào.
Dù rằng không thông thạo y đạo, cậu ta vẫn rất muốn tìm một loại linh đan diệu dược có thể xoa dịu bệnh tình cho ngươi.”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Như vậy quay lại vấn đề, những lời đồn về thảo dược có thể chữa trăm bệnh ở đại lục Cửu Châu nhiều không đếm xuể, chẳng hạn như quả của Viêm Đế Thần Mộc, nước mắt của Tương Phi Nữ Đế, rễ bản lam đã tưới dương chi cam lộ.”
“…”
“Ngặt nỗi những thứ này quá thần thoại, giữa muôn vàn lời đồn thổi, thứ duy nhất có manh mối để tìm, cũng như có ghi ghép lại trong gần mấy trăm năm qua, chỉ có Huyết Linh Đan trên đảo Mộng Điệp thôi.”
Mộ Dung Sở Y nói: “Huyết Linh Đan là cái gì.
Sao chưa nghe bao giờ.”
“Vì nó không phải là thuốc gì đàng hoàng, thế nên không nhiều người ở Trọng Hoa biết đến.
Có điều nếu lật xem sách cổ của nước Liệu, chẳng hạn như ‘Thần ma bách thảo tập’ mà vài ngày trước Hi Hòa quân cho học cung tu chân mượn, vẫn sẽ tìm được một ít ghi chép.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Sở Y chợt nói: “Chờ đã.”
“Thế nào?”
Mộ Dung Sở Y nheo mắt lại: “… Ngươi có vẻ rất am hiểu về sách của nước Liệu.”
Cố Mang khẽ biến sắc, trong lòng giật thót.
Mộ Dung Sở Y nhìn Cố Mang chòng chọc như rình mồi, sau đó lạnh lùng cất giọng: “Nhưng ta nhớ chính ngươi vừa nói, ngươi đã quên hết chuyện của tám năm phản quốc rồi.”
“…”
Mộ Dung Sở Y vừa nói như thế, Giang Dạ Tuyết chưa từng chú ý lẫn Mặc Tức đang rối như tơ vò cũng lập tức nhận ra điều rõ mồn một này.
Đúng vậy, rõ ràng Cố Mang đã nói mình không nhớ gì về chuyện ở nước Liệu, cớ sao khi nãy lại nhắc đến sách cổ của nước Liệu, trước đó cũng nhắc đến pháp thuật của nước Liệu?
Kẻ phản quốc này… quả nhiên vẫn giấu bọn họ sự thật nào đó!
Bầu không khí lẽ ra đã hòa hoãn đột nhiên trở nên căng thẳng, áp lực trong không khí hệt như dây đàn ghìm chặt vào máu thịt.
“Tại sao lại gạt người.” Ánh mắt của Mộ Dung Sở Y sắc bén như báo săn, môi mỏng nhả ra một chữ lộ rõ sát ý: “Nói.”
Lần này ngay cả Nhung Nhung cũng phát hiện điều không ổn, đôi tay đang bưng lửa ngần ngừ giữa không trung, không biết có nên tiếp tục ngồi ăn không.
Còn Cố Mang thì sao, y nhìn lần lượt từ đôi mày nhíu chặt của Giang Dạ Tuyết, đến thần thái giương cung bạt kiếm của Mộ Dung Sở Y, cuối cùng dừng trên gương mặt của Mặc Tức.
Người đàn ông khoanh tay đứng tựa vào cửa hang không lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn y từ đằng xa, chờ nghe y trả lời.
Im lặng một lát, Cố Mang nói: “Vì không muốn bị lôi đi làm thí luyện hắc ma.”
Y vừa nói vừa bình thản dời đường nhìn, hàng mi run nhè nhẹ, che khuất nỗi khổ tâm nơi đáy mắt.
Cố Mang nói: “Nếu cho các ngươi biết ta còn nhớ nhiều thứ liên quan đến nước Liệu hắc ma như thế, các ngươi đời nào chịu hứa giữ bí mật giúp ta nhanh gọn lẹ đến vậy.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Nhưng ta cũng không gạt các ngươi cái gì, trong đống ký ức rời rạc tan tác về tám năm ở nước Liệu, ta cũng chỉ nhớ được một ít đoạn ngắn không liền mạch, thật đó.”
Cố Mang ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin, ta dứt khoát lập lời thề là được.” Nói đoạn nhấc tay lên, nghiêm túc cất giọng: “Nếu Cố Mang ta có nửa câu dối trá, thì cứ để ta cô độc suốt quãng đời còn lại, trêu gái gái không đáp, ghẹo trai trai phớt lờ, người ta thích thành gia lập nghiệp hạnh phúc mỹ mãn với người khác…”
Không biết có phải là ảo giác của Mặc Tức hay không, lúc Cố Mang nói câu này, nét mặt thế mà lại hiện chút ôn hòa, không giống đang thề thốt cái gì, mà giống đang dịu dàng và bi thương chúc phúc cái gì hơn.
“Xót chết ta luôn.” Cuối cùng dịu dàng biến mất, bi thương cũng biến mất, chờ Cố Mang ngước lên, đáy mắt chỉ còn mỗi ý cười sáng láng.
“Thế nào, vậy đã tin chưa.”
Giang Dạ Tuyết thở dài lắc đầu, ra chiều bất đắc dĩ.
Mộ Dung Sở Y thoạt nhìn không hề tin, song chẳng muốn nhiều lời với Cố Mang nữa.
Mà Mặc Tức càng dám khẳng định, chắc chắn Cố Mang còn che giấu sự thật nào đó.
Chỉ là với tính tình của Cố Mang, nếu y không muốn nói, e rằng dùng dao cạy cũng không cạy được một câu nói thật từ miệng y.
Thấy bọn họ không lên tiếng, Cố Mang nhún vai hỏi: “Bây giờ ba vị mỹ nhân chịu nghe ta kể về ghi chép trong sách cổ nước Liệu không?”
Mộ Dung Sở Y yên lặng chốc lát rồi đáp: “Nguyện lắng tai nghe.”
“Vậy tốt quá, ba vị lão gia có tiền thì góp tiền, không tiền thì tụ lại cho xôm, tiên sinh kể chuyện ta đây sắp kể chuyện rồi!”
“…”
“Là thế này.” Cố Mang hắng giọng nói: “Tương truyền vào trăm năm trước, ở nước Liệu có mẹ của một tiểu tu sĩ mắc bệnh hiểm nghèo, tiểu tu sĩ kia tìm thầy trị bệnh khắp nơi, nhưng vẫn khó lòng giúp mẹ hồi phục khoẻ mạnh như trước.
Một ngày nọ, hắn nghe nói ngoài biển có một hòn đảo tiên, nằm trên mai lưng của Huyền Vũ, trên đảo bốn mùa đều như xuân, có một vị tiên nhân sinh sống, hắn bèn ôm hy vọng cuối cùng, dùng thuyền chở mẹ về hướng của đảo tiên trong lời đồn.”
(1) Huyền Vũ: là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, có hình tượng là con rắn quấn quanh con rùa.
“Khí hậu ngoài biển thay đổi thất thường, một đêm nào đó, mặt biển chợt nổi sóng to mưa rào, chiếc thuyền của bọn họ mất linh, trôi dạt theo sóng suốt ba ngày ba đêm.
Nhằm giữ cho thuyền không bị hủy, tiểu tu sĩ tổn hao gần hết linh lực, mệt mỏi đến hôn mê.
Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã đến một hòn đảo tụ tập hàng trăm hàng ngàn dơi tinh ——”
Giang Dạ Tuyết lẩm bẩm: “Chính là hòn đảo này…”
“Đúng vậy.” Cố Mang nói: “Dị văn lục của nước Liệu có ghi lại, tiểu tu sĩ kia tới đảo yêu, ban đầu cứ ngỡ mọi sự đã rồi, nào ngờ yêu vật trên đảo không trực tiếp ăn thịt mình, mà lại áp giải mình đến gặp nữ vương của hòn đảo Dơi này.”
(2) Dị văn lục: Ghi chép về những sự kiện kỳ lạ.
“Vụ Yến?”
“Hẳn là ả ta.”
“Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó? Nội dung sau đó mỗi đằng nói một nẻo.
Có sách viết, Vụ Yến là một mỹ nhân tuyệt sắc mặt đẹp như hoa tóc mượt như mây diễm lệ không gì sánh kịp, hơn nữa lòng dạ còn thiện lương, ả ban cho mẹ của tiểu tu sĩ một viên Huyết Linh Đan, sau khi bà cụ sắp chết uống đan dược, chưa đầy một nén nhang đã hồi phục khỏe mạnh.
Không chỉ vậy, bà cụ nhăn nheo này còn phản lão hồi xuân nhờ hiệu lực của thuốc, biến về tướng mạo da dẻ trắng nõn nà thời trẻ, sau khi cùng tiểu tu sĩ tạ ơn Vụ Yến, mẹ con hai người vui vẻ về nhà.”
Giang Dạ Tuyết nghe xong thì gật gật đầu, hỏi: “Cách nói khác thì sao?”
“Vậy thì hơi biến thái.
Ta chọn cái đỡ đỡ tí để nói —— Còn có lời đồn rằng, Vụ Yến là bà già tóc bạc da mồi, cả đời chưa gặp đàn ông bao giờ.
Thế nên ả mới ra một điều kiện với tiểu tu sĩ kia, trong tay ả thật sự có một viên Huyết Linh Đan dùng máu tươi chế thành, có thể tặng cho mẹ của tiểu tu sĩ để chữa bệnh, nhưng đổi lại là, tiểu tu sĩ phải ở lại trên đảo làm nam sủng của ả, nằm yên mặc cho ả dâm loạn.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
Giang Dạ Tuyết: “…”
“Sao hả, ghê tởm lắm phải không.” Cố Mang nói: “Tóm lại mặc kệ rốt cuộc sự thật thế nào, Huyết Linh Đan của đảo Dơi vẫn được ghi lại không ít ở nước Liệu.”
Giang Dạ Tuyết kinh ngạc hỏi: “Thế nên lần này Thần Tình đến đây là vì viên đan dược đó?”
“Tám chín phần mười.” Cố Mang đáp: “Ta nghe nói vài ngày trước khi lên đường đến đảo Mộng Điệp, Tiểu Nhạc công tử vừa khéo mượn được một quyển tuyển tập thảo dược của nước Liệu.
Sau khi móc nối đầu đuôi, ta cảm thấy mình nên đến phòng luyện đan của Vụ Yến xem thử, biết đâu có thể tìm được chút manh mối.” Nói đoạn đưa mắt nhìn Nhung Nhung: “Quả nhiên đã bị ta tìm được.”
Mộ Dung Sở Y hỏi: “Vậy nên Huyết Linh Đan là thuốc luyện từ máu của vị Nhung cô nương này sao?”
Cố Mang gật đầu: “Chính xác.”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Đúng là trời thấy cũng thương.”
“Đúng vậy, ả Dơi Vương này rất âm độc, thế nên trong các truyền thuyết về tiểu tu sĩ tìm thuốc ban nãy, ta nghiêng về cái thứ hai hơn —— Ả Vụ Yến kia không phải loại chủ nhân tùy tiện nghe người khác nói vài câu lọt tai liền ban thuốc thả người, ta nghĩ ả nhất định sẽ yêu cầu đối phương trả cái giá tương ứng.”
“Sao ngươi không chứng thực sự thật với nó?” Mộ Dung Sở Y khẽ hất cằm, ra hiệu về phía Nhung Nhung.
Nhung Nhung vốn đang nghe lén, vừa thấy bọn họ bắt đầu nhìn mình, nó lập tức sợ tới mức cúi đầu ăn lửa tiếp.
“Dĩ nhiên ta đã chứng thực rồi, chỉ là Nhung Nhung quanh năm bị nhốt trong phòng luyện đan làm thuốc dẫn, chuyện bên